Chương trước
Chương sau
Trên trấn nhỏ, người đi đường tốp năm tốp ba, hai thân ảnh cao gầy ở trên đường phá lệ dẫn nhân chú mục.
"Ngươi có thể đừng lãng phí thức ăn nữa được hay không?" Tiểu Linh Đang rất là đau đầu nhìn người nam nhân trước mắt cao hơn mình nửa cái đầu, người này nhìn thấy cái gì cũng phải ăn thử một chút, nhưng hầu như mỗi lần đều chỉ ăn một miếng liền vứt sang một bên.
Rất quá đáng!
A Nô Bỉ lười biếng mà liếc nhìn hắn một cái, đối mặt với đồ ăn bị mình vứt bỏ đầy trên mặt đất, một chút áy náy cũng không có, "Thứ này không thể ăn, không vứt thì để làm gì!"
"Không thể ăn, vật ngươi còn lấy ăn! Không chỉ lãng phí thức ăn, còn phí tiền!"
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi này, A Nô Bỉ gần như đã tiêu hết số tiền mình lãnh được trong nhiều năm qua, sao hắn có thể gặp được cái thứ phá của như vậy chứ.
Nhưng hắn cũng không thể mặc kệ, hai người Bạch tông chủ cùng Lạc tông chủ đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy rồi, không để ý một chút, tên này rất có thể sẽ gây ra một đống phiền toái. Vừa nhớ tới hai ngày trước mình không ở bên cạnh, tên này liền thiếu chút nữa náo tới một tiểu môn tiểu phái.
A Nô Bỉ lấy ra vài món pháp khí từ không gian trữ vật ném cho hắn, "Cầm đi, tùy tiện bán một cái cũng đủ cho ngươi sài."
"Chỉ là vấn đề tiền bạc thôi sao!" Tiểu Linh Đang tức giận đến đầu đều phải nổ, nhìn bộ dạng không chút để ý của tên này, Tiểu Linh Đang liền rất muốn xách lỗ tai hắn lên đánh cho tời bời một trận.
"Lãng phí thức ăn rất đáng xấu hổ, có biết hay không!"
"Xấu hổ cái gì chứ?" A Nô Bỉ đến cả chút áy náy cũng không có, nhưng thật ra nhìn thấy dáng vẻ tức giận phình phình của hắn, có chút hứng thú, A Nô Bỉ duỗi tay chọc chọc mặt hắn.
Tiểu Linh Đang chụp bay bàn tay đang làm loạn kia, hắn đã tức giận đến vậy rồi, tên này còn đùa giỡn hắn, Tiểu Linh Đang tức đến đỏ mặt, tên này sao có thể vô sỉ đến vậy chứ!
Nhưng A Nô Bỉ vẫn như cũ không biết mệt chọc chọc gương mặt tức phình phình của hắn, nhìn gương mặt hắn hồng hồng, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, A Nô Bỉ ma xui quỷ khiến mà để sát vào hắn, dán lên môi hắn, đem lời nói của hắn đổ trở về.
Tiểu Linh Đang đang suy nghĩ phải làm sao mới khiến tên này sửa lại tật xấu, thấy gương mặt đột nhiên phóng đại, trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại, thân thể cứng đờ, trong lúc nhất thời quên mất phải đẩy hắn ra.
Thấy hắn không có phản kháng, A Nô Bỉ càng không kiêng nể gì. Thẳng đến đầu lưỡi của tên này ý đồ cạy ra hàm răng mình, Tiểu Linh Đang mới lấy lại tinh thần, đẩy người ra, sắc mặt còn đỏ hơn vừa này.
"Ngươi... ngươi đang làm cái gì!"
A Nô Bỉ liếm liếm môi dưới, híp đôi mắt, giống như đang dư vị thứ gì, qua một hồi lâu mới nói: "Hình như ngon hơn trước kia nhiều, khó trách tên Bạch Tà kia thích cắn Lạc Hằng như vậy, hóa ra cắn nhiều, thật sự càng trở nên ngon miệng."
A Nô Bỉ nói xong, hơi nghiêng thân về phía trước, còn muốn hôn hắn, lại bị Tiểu Linh Đang đẩy mạnh. ngôn tình tổng tài
Tiểu Linh Đang điên cuồng dùng ống tay áo lau môi mình, "Tên vô sỉ." Tên này xem hắn thành thứ gì! Cái này sao có thể giống với tông chủ bọn họ chứ!
Tiểu Linh Đang nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện người xung quanh đã vây đến không ít người, sắc mặt càng đỏ.
Vừa rồi ở trên phố trách cứ tên này liền đã đưa tới không ít người nhìn lại đây, hiện giờ hai người hôn nhau, người ở hai bên đều đã dừng lại nhìn qua càng nhiều hơn.
Trong đó có một người tóc đã hoa râm, lưng hơi khom, chế giễu hai người bọn họ nói: "Ban ngày ban mặt hai tên nam tử đứng bên đường ôm ôm ấp ấp, còn ra thể thống gì, quả thực là đồi phong bại tục, thật nhục nhã! Đúng là giới trẻ bây giờ a."
Thanh âm người này vừa ra, tiếng thì thầm từ đám người truyền tới tai, sắc mặt Tiểu Linh Đang càng đỏ.
Ánh mắt A Nô Bỉ chuyển tới người ở phía sau vừa nói, đôi mắt hơi nheo lại đầy nguy hiểm, hơi nhấc tay lên, thân thể người nọ liền bay lên trời, rồi bị ném xuống mặt đất.
A Nô Bỉ nói: "Ta hôn ai thì làm phiền đến ngươi chắc!"
"Nói nữa, vì sao nam nữ có thể ở trên đường hôn nhau, còn nam tử với nhau thì không được hôn."
Thấy hắn là tu sĩ, những người vừa châu đầu ghé tai lúc này liền nháy mắt yên lặng, bước lui về sau, e sợ sẽ lan đến mình.
Người bị A Nô Bỉ vứt trên mặt đất cũng hoảng sợ không thôi, chỉ có thể ai u ai u mà phát ra thanh âm đau đớn.
A Nô Bỉ từ trên cao nhìn xuống lão, tiếp tục nói: "Ngươi ngược lại nên trả lời vấn đề của ta a, ta một không trộm hai không cướp cũng không làm chuyện xấu gì, đồi phong bại tục ở đâu?"
Thấy hắn lợi hại như vậy, người nọ nào còn dám nói cái gì, thu về sắc mặt chế giễu lúc nãy, xin tha nói: "Đại nhân, là ta sai rồi, người đồi phong bại tục là ta, đại nhân ngài tha cho ta đi."
Nhìn dáng vẻ dập đầu nhận tội của lão, A Nô Bỉ không hề có chút thương tiếc nào, "Tha cho ngươi cũng có thể, nhưng nếu ngươi không nói rõ ra nguyên cớ, mạng này của ngươi, lưu lại đây đi."
Lão nghe vậy, sắc mặt tức khắc trắng như tờ giấy, tiếp tục xin tha nói: "Ta sai rồi, là ta miệng tiện, không quản được miệng mình."
Tiểu Linh Đang kéo kéo hắn, "Ngươi đã đồng ý tông chủ sẽ không lạm sát kẻ vô tội!"
"Ta nào có lạm sát kẻ vô tội, là hắn chế giễu ta trước, ta chỉ tự vệ thôi."
"Từ tự vệ không phải dùng như vậy!"
"Ở chỗ ta, chính là dùng như vậy." A Nô Bỉ rất đương nhiên nói.
"Ngươi không thể như vậy!"
A Nô Bỉ ghé sát vào người hắn, chọc chọc gương mặt hắn, "Vậy ngươi lại để ta hôn một cái, ta liền buông tha hắn."
Nghe vậy, Tiểu Linh Đang lại đỏ mặt, "Ngươi đã đồng ý tông chủ không được đùa giỡn ta!"
"Không có đùa giỡn ngươi, chỉ muốn hôn ngươi."
Tiểu Linh Đang bị hắn trắng ra sửa sai như vậy, vẻ mặt nhất thời cứng lại, đẩy hắn ra, xoay người rời đi, không muốn quản tên này nữa, tên này vẫn luôn quá đáng như vậy.
A Nô Bỉ nhìn thân ảnh chạy trốn của hắn, vẻ mặt có chút bực bội, còn không phải là hôn một cái thôi sao, cũng không bị mất miếng thịt, làm cái gì chống cự như vậy chứ.
Nhìn người xung quanh còn đang xem diễn, sắc mặt A Nô Bỉ lạnh xuống, nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa móc tròng mắt của các ngươi ra."
Những người khác nghe vây, lập tức giải tán, cuối cùng chỉ còn lại người đang quỳ bò trên mặt đất run lẩy bẩy.
Người quỳ bò trên đất thấy người chung quanh đã tản ra, chỉ còn lại một mình lão, càng mất tự tin trong lòng, nếu một hồi nữa người này tức giận, không có ai cản hắn lại, lão chỉ có thể bị mất mạng.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của lão không khỏi như đưa đám, "Đại nhân, ta cũng có thể rời đi được chứ?"
"Cút!" A Nô Bỉ phiền chán đá lão một chân.
Đã yếu như vậy rồi mà còn lắm mồm, cũng không biết loại người này sống trên đời còn có ích lợi gì.
Được đến đồng ý, lão thở phào nhẹ nhõm như thu được đại xá, vốn định bò dậy, nhưng bởi vì mới vừa rồi sợ tới mức mềm chân, vừa bò dậy lại ngã xuống, cuối cùng nhìn A Nô Bỉ lạnh mặt, cắn răng, bò rời đi.
A Nô Bỉ đứng tại chỗ, nhìn hướng Tiểu Linh Đang rời đi xa, sắc mặt có chút âm trầm, cuối cùng A Nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, cũng rời đi, phương hướng lại ngược hướng với Tiểu Linh Đang.
Tiểu ngốc tử này tóm lại cũng sẽ đến tìm hắn.
Chỉ là A Nô Bỉ không ngờ tới, suốt hai ngày Tiểu Linh Đang cũng không có tới tìm hắn.
A Nô Bỉ buồn bực, chẳng lẽ muốn mình đường đường là một tôn chủ đến tìm hắn sao.
Chẳng qua là hôn miệng một cái, trước kia cũng đâu có tức giận như vậy đâu, lúc này cũng chỉ bị người nhìn khác thấy thôi mà.
A Nô Bỉ chán gần chết mà đi dạo trên phố, nhìn mặt trời sáng chói trên đỉnh đầu, A Nô Bỉ có chút phiền chán, giật giật ngón tay, giây lát sau, mặt trời trên đỉnh đầu ẩn vào tầng mây, mây đen dần dần từ nơi xa bay tới, cuối cùng tụ tập lại trên không, bầu trời mới vừa rồi còn sáng chói bỗng chốc bị mây đen che khuất, cuồng phong nổi lên, ngay sau đó, những hạt mưa nho nhỏ từ từ rơi xuống.
Người trên đường cũng dần dần thưa đi, toàn bộ con phố đều trống rỗng, cuối cùng chỉ dư lại một mình hắn cô đơn đứng giữa đường phố.
A Nô Bỉ duỗi tay tiếp những giọt mưa rơi xuống, nhàm chán mà thưởng thức.
Thật không thú vị.
Tiểu ngốc tử kia đang làm gì.
"Aizz, tiểu tử, trời đang mưa, chạy vào trú đi."
A Nô Bỉ đi đến dưới mái hiên của một cửa lớn, bị người kéo lại ống tay áo, A Nô Bỉ nhíu nhíu mày, ánh mắt quét tới, liền thấy một lão nhân đã hơn năm mươi, tay cầm một cây xào, trên đỉnh xào là bó rơm cắm đầy đường hồ lô màu đỏ.
Vừa nhìn tới người này so với lão già lắm mồm của hai ngày trước kia tuổi tác cũng không khác nhau là mấy, tâm tình A Nô Bỉ tức khắc càng kém, "Làm gì! Không muốn chết thì tốt nhất đừng chọc ta."
Đột nhiên bị hắn liếc mắt một cái, người nọ sợ tới mức đẩy đường hồ lô về sau một chút, do dự một hồi, nhỏ giọng nói: "Mưa có chút lớn, vào tránh mưa đi, đỡ phải bị ướt khiến người nhà ngươi lo lắng."
Nghe vậy, A Nô Bỉ nhìn thoáng qua đường phố nơi xa, cuối cùng đặt mông ngồi xuống, mặt vô biểu tình nói: "Tên kia chán ghét ta như vậy, sao có thể sẽ lo lắng cho ta."
Nếu không phải Lạc Hằng hạ mệnh lệnh, hẳn đã sớm chạy trốn từ lâu rồi đi.
Thấy bộ dạng buồn bực của hắn, lão nhân đầu bạc cười khanh khách nói: "Là cãi nhau cùng người mình thích đi."
"Cãi nhau là từ hai bên, ta lại không có nháo với hắn, ta chẳng qua là ở trước mặt mọi người hôn hắn mọt cái, hắn liền tức giận, cũng đâu phải lần đầu hôn hắn, trên đời này sao lại có người kiều khí như hắn vậy chứ." A Nô Bỉ buồn bực nói.
Lão nhân đầu bạc:...
Lão chợt đã biết người kia vì sao sẽ tức giận.
Lão nhân đầu bạc nhìn hắn từ trên xuống dưới, chẳng lẽ mình đụng phải một tên cồn đồ đi, nhưng nhìn hắn mặc một bộ trường bào màu trắng, rất sạch sẽ, vật liệu may mặc tuy rằng cũng chưa từng thấy qua, nhưng cũng có thể nhìn ra tới hẳn là chỉ có con cháu nhà có tiền mới mặc.
Có lẽ là con cháu hoàng cung nào đó?
Lão bỗng nhiên có chút lo lắng, mình có phải chọc tới đại nhân vật lợi hại nào hay không, tức khắc lạnh sống lưng, thân thể lui về sau nửa bước, không hề hé răng.
Thấy vậy, A Nô Bỉ hừ lạnh một tiếng, đây mới là tư thái người bình thường nhìn hắn.
Sâu kín nhìn chằm chằm đường phố bị nước mưa cọ rửa, A Nô Bỉ càng thêm bực bội, "Sao ngươi lại không nói."
"Không..."
Chậc, không thú vị.
A Nô Bỉ lại chán đến chết, "Uy, làm cái gì mới khiến hắn động bất động liền tức giận a."
Nhìn mưa to bên ngoài, lão nhân đầu bạc thở dài, thật cẩn thận châm chước nói: "Cùng người mình thích ở chung, phải tôn trọng người ta nhiều hơn một chút, ngữ điệu cũng phải bình tĩnh hơn, không cần lấy một bộ ngữ khí từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với người ta. Hơn nữa trái tim của tiểu cô nương mềm, sẽ tương đối mẫn cảm nhát gan, không cần mở miệng là đánh đánh giết giết, tức giận phải dỗ dỗ nhiều một chút."
A Nô Bỉ phun tào nói, trái tim rất mềm rất nhát gan, còn thích xen vào việc người khác.
"Dỗ như thế nào?" A Nô Bỉ nhìn chằm chằm lão nói.
Lão nhân đầu bạc bị hắn nhìn chằm chằm, lưng có chút phát lạnh, "Mua chút lễ vật mà nàng thích, nhận sai với nàng, thanh âm phải mềm một chút."
A Nô Bỉ cẩn thận suy xét lời lão nói, giống như có chút đạo lý, nhưng hắn lại không biết Tiểu Linh Đang thích cái gì, đưa cho hắn chút linh thạch pháp khí?
Nhưng nhớ tới hai ngày trước hắn có đưa, đều bị cự tuyệt, A Nô Bỉ lại nản lòng.
"Bình thường ngươi tặng lễ vật cho người khác, sẽ tặng cái gì?"
"Tặng cho người mình thích sao?" Lão nhân nhỏ giọng hỏi.
"Cho là vậy đi." Lạc Hằng nói nếu hôn môi có thể nếm ra vị ngọt, chính là thích.
Lão nhân từ rơm rạ gỡ xuống một xuyến đường hồ lô, đưa cho hắn, "Nếu ngươi muốn đưa cho tiểu cô nương, ngươi có thể đưa đường hồ lô, hoặc là thử xem chút phấn son linh tinh gì đó."
A Nô Bỉ nhìn thứ đồ này, mặt mang hoài nghi, thứ này hắn đã thử qua một lần, chua tới ê răng, khó ăn muốn chết.
"Thứ này hữu dụng không?"
"Thử xem sao, quan trọng không phải là lễ vật, mà quan trọng nhất chính là thành ý, ngươi đi dỗ dỗ nhiều một chút, có lẽ sẽ tốt lên."
A Nô Bỉ nhíu nhíu mày, không có nhận đường hồ lô, trực tiếp đem một cây đựng đường hồ lô lấy lại đây.
Lão nhân nhìn nhiều đường hồ lô như vậy đều bị cướp đi, có chút đau lòng, nhưng lại không dám nói cái gì, nhưng mà đang lúc lão đau lòng, chỉ thấy A Nô Bỉ đem đường hồ lô nhét lại trong lòng ngực lão, chỉ lấy ra hai xuyến đường hồ lô, dư lại đều ném trả cho lão nhân đầu bạc, "Được rồi, dư lại đều trả cho ngươi, miễn lại nói ta lãng phí nữa."
Sau đó hắn từ trong không gian trữ vật lấy ra một viên hạt châu to bằng một viên đá đưa cho lão, "Hạt châu này cũng đủ đổi đồ vật trên tay ngươi."
A Nô Bỉ nói xong, liền cầm hai xuyến đường hồ lô rời đi, đi hai bước lại chạy trở về, "Phấn son mua ở đâu?"
Lão nhân còn chưa từ chuyện vừa rồi lấy lại tinh thần, ấp úng nói: "Chính là đối diện nhà kia."
Nghe vậy, A Nô Bỉ cũng liền không quay đầu lại hướng nhà đối diện đi tới.
"Aizz, mưa còn chưa có ngừng đâu." lão nhân đầu bạc hô lên, nhưng mà thấy hắn đi bộ trong mưa, đạo bào màu trắng không hề bị ướt, cuối cùng ngậm miệng lại, aiz, hóa ra là cao nhân a.
A Nô Bỉ đã đi xa, theo khí tức mà mình lưu lại, rất mau liền tìm được Tiểu Linh Đang.
Lúc này Tiểu Linh Đang đang ở dưới thác nước luyện công, một gương mặt trắng sứ ở dưới sóng nước lóng lánh nổi bật lên, có vẻ trong suốt như pha lê.
Tiểu Linh Đang từ xa xa nhìn thấy hắn tới, thu kiếm lại, nói: "Sao ngươi lại theo ta tới đây?"
A Nô Bỉ nói: "Tông chủ nhà ngươi bảo ngươi trông ta, chính ngươi ném xuống ta không quan tâm, ngươi đây tính là gì?"
Sắc mặt Tiểu Linh Đang lập tức không tốt, tên này giờ còn biết lấy tông chủ ra ép hắn.
Thấy hắn tức giận, A Nô Bỉ nhớ tới lời lão nhân kia vừa nói, cũng không hề giận hắn, cầm đường hồ lô trong tay cùng vài hộp phấn son đưa qua, "Tặng cho ngươi."
Tiểu Linh Đang vừa nhìn thấy vài thứ đồ trong tay hắn, sắc mặt đỏ lên, này toàn là mấy thứ tiểu cô nương thích, tên này đưa cho mình, chẳng lẽ đang vũ nhục mình. Thật đúng là chuyện bình thường mà A Nô Bỉ sẽ làm được.
Nghĩ vậy, Tiểu Linh Đang trực tiếp đẩy hắn ra, đồ vật trên tay A Nô Bỉ đều xôn xao rớt đầy đất, sắc mặt A Nô Bỉ nháy mắt liền không tốt, trực tiếp đè ngã người xuống mặt đất, "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, ta đường đường là một tôn chủ đều hạ mình đến dỗ ngươi, không thích ta thì cứ việc nói thẳng!"
"Ngươi đây mà là dỗ ta sao, ngươi rõ ràng là đang vũ nhục ta!" Tiểu Linh Đang trợn tròn đôi mắt, tức giận nói.
"Ta vũ nhục ngươi chỗ nào." A Nô Bỉ nói, "Nhân loại kia chính là nói với ta, đưa mấy thứ này cho ngươi thì ngươi sẽ vui vẻ."
Chẳng lẽ lão kia cố ý lừa hắn?
Nghĩ vậy, A Nô Bỉ lập tức liền lạnh xuống, nhân loại quả nhiên không có một ai tốt, "Ngươi chờ ta giết hắn rồi quay lại."
Tiểu Linh Đang vội vàng giữ chặt lấy hắn, vội la lên: "Sao ngươi lại tùy tiện giết người!"
"Hắn gạt ta, đáng phải chết!"
Tiểu Linh Đang không khỏi vô ngữ, lấy trí thông minh của A Nô Bỉ tới nói, nếu là có người lừa hắn, hắn sẽ lập tức ra tay, sao có thể không nhìn ra được chứ, Tiểu Linh Đang nhỏ giọng nói: "Hắn nói với ngươi cái gì?"
A Nô Bỉ mặt vô biểu tình nói: "Hắn nói chỉ cần đem mấy thứ này đưa cho người mình thích thì ngươi sẽ vui vẻ."
Tiểu Linh Đang ngẩn ra, gương mặt lập tức đỏ, người mình thích gì chứ, lời này nói như là A Nô Bỉ sẽ thích mình vậy.
Tiểu Linh Đang nói: "Hắn có phải là nam hay không?"
A Nô Bỉ gật gật đầu.
Tiểu Linh Đang:...
Rốt cuộc cũng biết lý do vì sao người kia sẽ khuyên A Nô Bỉ đi mua son phấn a.
Tiểu Linh Đang giải thích nói: "Những nam tử giống nhau thường sẽ thích một nửa kia là nữ tử, mà nữ tử hơn phân nửa đều thích phấn son và đồ ngọt, cho nên hắn không có nói sai."
"Vậy vì sao ngươi không thích?"
Tiểu Linh Đang yên lặng vô ngữ, "Ta là nam."
"Có gì khác nhau chứ, nữ tử có thể thích, ngươi vì sao lại không thể thích."
Tiểu Linh Đang:...
"Phấn son là dùng để trang điểm trên khuôn mặt, rất thường được nữ tử dùng, còn nam tử thì rất ít dùng."
A Nô Bỉ nhìn chằm chằm mặt hắn, nghĩ nghĩ, tức khắc hiểu ra, "A, thì ra là thế, ngươi đẹp như vậy, khó trách không cần."
Nghe vậy, mặt Tiểu Linh Đang càng đỏ hơn, tim đập không khỏi nhanh hơn vài phần, nhất thời phân không rõ người trước mắt này là đang khen hắn hay vẫn đang đùa giỡn hắn.
"Vậy ngươi thích thứ gì, ta sẽ đi mua cho ngươi." A Nô Bỉ lại hưng phấn nói.
Tiểu Linh Đang lấy lại tinh thần, nói: "Không... không cần, người tu tiên thanh tâm quả dục, ta không có thứ gì đặt biệt thích."
"Thật sự không có?"
"Không có." Tiểu Linh Đang nói, bỗng nhiên như nhớ tới thứ gì, Tiểu Linh Đang tiếp tục đỏ mặt nói: "Ngươi làm gì muốn dỗ ta?"
A Nô Bỉ nghe vậy, u oán liếc mắt nhìn hắn một cái, "Ai bảo ngươi luôn tức giận? Vừa giận liền cái bóng cũng chả thấy."
"Còn không phải là do ngươi luôn đùa giỡn ta, còn ở trước mặt mọi người hôn ta, để người khác chế giễu."
"Hôn ngươi ở trước mặt mọi người thì làm sao vậy, ai dám chê cười, ta chém hắn."
Tiểu Linh Đang: "..."
A Nô Bỉ thấy hắn như vậy, nhớ tới lời của lão già kia nói, liền ngậm miệng, tồn tại của nhân loại thật sự phiền toái, không thể giết người, không thể lãng phí thức ăn, không thể đánh người, nói chuyện phải dịu dàng, yếu muốn chết, quy củ thì nhiều một đống.
"Vậy ta sau này sẽ không hôn ngươi ở trước mặt người khác, được rồi đi."
"Ngươi nói phải giữ lời?"
"Ta đường đường là một tôn chủ, ta khi nào nói không giữ lời." A Nô Bỉ trợn trắng mắt liếc hắn một cái.
"Vậy trước hết ngươi rời khỏi người ta đi."
"Không giận nữa?" A Nô Bỉ không chịu đứng dậy.
"Ngươi đứng lên trước đi, ta mới có thể không tức giận nữa."
"Được rồi, phiền toái thật." A Nô Bỉ không tình nguyện mà ngồi dậy, được hắn buông ra, Tiểu Linh Đang cũng ngồi dậy, nhặt lên những thứ phấn son và đường hồ lô bị rơi trên mặt đất kia.
A Nô Bỉ liếc nhìn một cái, cũng không nói gì thêm, a, lại là không thể lãng phí.
Nhìn hắn bởi vì ăn đường hồ lô mà bị nhét đầy miệng, má dưới phồng phồng lên, A Nô Bỉ nhìn thấy vui cực kỳ, nhịn không được lại duỗi tay muốn chọc chọc hắn, chỉ là thấy hắn lại trừng mình, cuối cùng có chút tiếc mà thu tay lại.
"Ta có thể hôn ngươi không?"
Tiểu Linh Đang nghe vậy, sợ tới mức nuốt hết thứ trong miệng vào bụng, sắc mặt đỏ muốn lấy máu, "Ngươi đã nói là sẽ không đùa giỡn ta nữa mà."
"Chỗ này cũng không có người khác, không phải Bạch tông chủ nhà ngươi cũng thường xuyên hôn Lạc tông chủ sao?"
"Đó là do bọn họ thích nhau!"
A Nô Bỉ nói: "Ta cũng thích ngươi, hôn ngươi đâu có sai."
Dứt lời, A Nô Bỉ ghé sát vào hắn, cuối cùng bị Tiểu Linh Đang đẩy ra, tên này đang nói mê sảng gì vậy, hôm nay nói thích hắn rất nhiều lần.
"Ngươi biết thích là gì sao?"
"Theo như Lạc Hằng nói, đó là hôn ngươi một cái, nếu có thể nếm ra vị, thì chính là thích."
Sao lại liên quan tới tông chủ nữa rồi, tông chủ từng nói qua những lời này sao? Tiểu Linh Đang nghi hoặc, hẳn là không có đi.
"Tông chủ không hề nói qua những lời này, ý trong câu của tông chủ là, nếu một người không hề động tâm, hôn ai cũng đều không khác gì hai mảnh thịt tươi chạm vào nhau."
"Còn chẳng phải không khác nhau mấy sao."
"Rất nhiều đấy!"
A Nô Bỉ ngửa đầu nói: "Vậy ngươi nói đi thích là gì?"
Nghe vậy, Tiểu Linh Đang cũng có chút khó khăn, hắn nào biết thích là gì, hắn lại chưa từng thích ai, "Không biết."
A Nô Bỉ:...
"Vậy ngươi nói ta có thể hôn ngươi hay không!"
Tiểu Linh Đang ưỡn ngực, kiên quyết nói: "Không thể."
"Nhưng ta muốn hôn phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Linh Đang:...
A Nô Bỉ hơi nheo mắt, hạ cằm xuống, thanh âm đông cứng vài phần, "Thật sự không cho?"
Tiểu Linh Đang:...
"Ngươi lại làm ta sợ."
A Nô Bỉ ngửa mặt lên trời, cuối cùng tiết khí: "Được rồi, không cho hôn thì không cho hôn, ta đi hôn người khác."
"Ngươi lại xằng bậy!"
A Nô Bỉ vô ngữ nói: "Cái này ngươi không cho làm, cái kia ngươi cũng không cho ta làm, rốt cuộc ai mới khi dễ ai."
Tiểu Linh Đang ngẩn ra, nhỏ giọng nói: "Ta cũng không có bảo ngươi phải nghe lời ta."
A Nô Bỉ cười tủm tỉm ghé sát vào hắn, "Vậy ý ngươi là, ta có thể hôn?"
Tiểu Linh Đang:...Sao lại nhắc tới nữa?
"Ngươi thật sự muốn hôn?"
"Muốn!"
"Vậy chỉ cho ngươi hôn một chút thôi đó." Tiểu Linh Đang nhắm mắt, mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng, giống như sắp lao ra chiến trường.
Thấy lông mi mảnh dài của hắn run nhè nhẹ, A Nô Bỉ cong môi, đôi tay cầm lòng không đậu mà ôm lấy eo hắn, thấy thân thể hắn cứng đờ, A Nô Bỉ vẽ một vòng trên eo hắn.
"Ngươi còn không hôn đi!" Khuôn mặt Tiểu Linh Đang run rẩy một chút, đang muốn tiếp tục mở miệng, đôi môi liền dán lên một thứ nóng ướt.
Trước kia vốn cũng không biết, môi của tên này, thì ra lại ấm nóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.