Ánh trăng che phủ, xuyên thấu qua các ô cửa sổ, kéo thật dài những chiếc bóng của bàn ghế gỗ, chồng chéo lên nhau, cùng với đó là tiếng thở dốc dồn dập. Lạc Hằng nằm ngửa, đạo bào đã bị Bạch Tà xé mở ném xuống đất, y lấy từ trong nhẫn trữ vật một chiếc áo trong đơn bạc mặc vào cho hắn, mà Bạch Tà y thì lại khoả thân.
Nhìn y mang vẻ mặt ửng hồng, trên trán còn lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
Thần sắc Lạc Hằng rất tự nhiên, trong ánh mắt thậm chí còn có chút vô tội.
Hai người bọn họ mới vừa rồi diễn một tuồng kịch, kết quả hắn chỉ vừa rên vài tiếng, liền bị đồ đệ bịt kín miệng, chỉ có thể làm bộ phát ra thanh âm ưm ưm, cuối cùng đều là Bạch Tà ra sức diễn, còn hắn lại nằm ngửa nhìn xem, ngẫu nhiên thì thút thít vài tiếng.
Được thôi, là do kĩ thuật diễn của hắn quá kém, hắn chỉ từng thấy qua miêu tả của cuốn thoại bản, cùng với nghe được tiếng rên của Cốt yêu, nhưng bắt chước lại không được giống.
Bạch Tà cúi đầu, một tay chống thân thể tận lực không tiếp xúc người dưới thân, "Sư tôn, ngươi chịu đựng thêm một chút."
Bạch Tà nói xong, cúi đầu, kéo ra cổ áo mỏng trên người hắn, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh của Lạc Hằng, Bạch Tà cảm thấy chua xót trong lòng, đại khái chính là lời y nói đều dư thừa.
Lạc Hằng khó hiểu, chờ đến động tác tiếp theo của y, mới biết được y sẽ làm chuyện gì, trên vai, trên cổ, đều bị Bạch Tà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-sau-ta-bi-sieu-hung-do-de-duoi-giet/1847036/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.