Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng phía chân trời có chút âm u, mấy tên yêu ma run rẩy quỳ rạp trên mặt đất.
Không phải chủ tử nói tên này sẽ chết sao?
Lạc Hằng cũng mặc kệ bọn chúng nghĩ như thế nào, tiến lên một bước, định bế Tiểu Linh Đang lên lại không ngờ bị Tiểu Linh Đang chỉ thẳng kiếm vào người, Lạc Hằng nắm lấy kiếm hắn, cố gắng đem giọng nói mềm nhẹ nhất có thể, thấp giọng dỗ dành nói: "Tông chủ đến, Tiểu Linh Đang, đừng sợ."
Tiểu Linh Đang ngây người một chút, yên lặng nhìn Lạc Hằng một hồi lâu, tựa hồ đang phân rõ cái gì, qua hồi lâu đáy mắt Tiểu Linh Đang có chút biến hóa, buông lỏng kiếm trong tay nhào vào lòng Lạc Hằng, "Tông chủ..."
"Tiểu Linh Đang không sợ......"
Lạc Hằng lau đi nước mắt trên khóe mắt của hắn, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng an ủi hắn, thấp giọng nói: "Ừm, Tiểu Linh Đang vẫn luôn rất tuyệt."
A Nô Bỉ nhìn thấy hắn như vậy, sắc mặt hơi lạnh, tay phải vừa nhấc, đám yêu ma nằm rạp trên mặt đất đều bị nhấc lên cao, hai tròng mắt toàn hoảng sợ nhìn về phía A Nô Bỉ, "Tôn thượng.... Tôn thượng, chúng thuộc hạ sai rồi... "
A Nô Bỉ chỉ hờ hững nhìn lướt qua chúng, tùy tay vung lên, đám yêu ma liền bị nặng nề ném xuống mặt đất tạo thành mấy cái hố to, chỉ trong chốc lát tiếng quỷ khóc sói gào kêu thảm thiết vang vọng cả rừng cây.
Người trong lòng ngực Lạc Hằng cũng đồng thời co rúm lại một chút, Lạc Hằng nhíu nhíu mày, ôm Tiểu Linh Đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-sau-ta-bi-sieu-hung-do-de-duoi-giet/1847032/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.