Hai người kết giao đến nay, nàng luôn đơn thuần mà vui sướng, không giống như hiện tại, khuôn mặt tái nhợt, giống như bông hoa vỡ nát.
Nội tâm Xa Cố Lai nổi lên gió lớn, có rất nhiều tình cảm chồng chất ở trong trái tim.
Cô không rõ nội tâm, cỗ cảm xúc liên tục không ngừng nổi lên này là gì.
Xa Cố Lai không biết vì cái gì nàng khăng khăng muốn đi, "Bên ngoài trời mưa, em ban đêm ngủ ở đây đi."
"Chị sẽ không đưa em về phải không?" Biệt thự này nằm ở lưng chừng núi, xa nội thành, giao thông không tiện, nhất định phải lái xe mới có thể ra khỏi.
"Em đang nháo cái gì?" Xa Cố Lai cũng đứng lên, nhéo lông mày một cái, "Vì cái gì nhất định phải trở về, để em ngủ ở đây liền ngủ ở đây, nhà của chị rất khủng bố sao?"
Thân Tự Cẩm nghĩ có thể hiện tại nàng ở nơi của Xa Cố Lai, hẳn là từ đầu tới đuôi, cố tình gây sự phiền phức linh tinh.
Xa Cố Lai thái độ cường thế, Thân Tự Cẩm biết cô là quyết tâm sẽ không đưa mình trở về.
Nàng vốn cho là Xa Cố Lai chán ghét cùng nàng tiếp xúc, hẳn là sẽ một lần nữa chuẩn bị cho nàng một cái phòng mới.
Nhưng là ngoài ý liệu, Xa Cố Lai để nàng và mình cùng ngủ.
"Những phòng khác không có giường." Biệt thự Xa Cố Lai gần như không có người đến, bởi vậy trừ bỏ nàng cùng người hầu phòng bên ngoài, liền không chuẩn bị giường các loại.
Dựa theo trước kia, Thân Tự Cẩm nhất định sẽ rất hưng phấn, dù sao có thể cùng người mình thích ngủ trên một cái giường, dù cho không làm gì, cũng làm người vui thích.
Nhưng nàng hiện tại sẽ không.
Đại khái rốt cuộc đã tự mình hiểu lấy, biết Xa Cố Lai có thể là không yêu nàng, nhiệt tình của nàng đều là một vai kịch mua vui, cái gọi là hưng phấn liền cũng không có ý nghĩa.
Nhưng may mà giường lớn, hai người mỗi người che kín chăn mền, ở giữa cũng có thể thêm một người ngủ.
Thân Tự Cẩm cả người ngủ ở mép giường, đều nhanh té xuống đất, cũng muốn cách xa cô ra.
Hai người đều không nói gì.
Giữa các nàng có một loại lạ lẫm khó tả.
Xa Cố Lai đột nhiên mở miệng, "Thân Tự Cẩm."
Thân Tự Cẩm không nói lời nào.
"Em thật giống như đã thay đổi." Xa Cố Lai nhìn trần nhà đen kịt, "Vì sao chị cảm thấy em thật giống như trốn tránh chị?"
Phòng yên tĩnh như nước.
Hồi lâu, Thân Tự Cẩm mới mở miệng "Là ảo giác của chị, Cố Lai, ngủ đi."
Nàng không muốn nhiều lời.
Xa Cố Lai nghe được nàng qua loa tắc trách, phản ứng đầu tiên là tức giận, đại khái cảm thấy nàng thực tế không biết tốt xấu, nhưng cô bây giờ lại không có tâm tư cùng nàng tranh cãi, cô rất muốn biết nguyên nhân Thân Tự Cẩm thay đổi.
Đây là một dấu hiệu không tốt, trên tất cả các phương diện.
"Em cũng học được qua loa lấy lệ." Xa Cố Lai ngữ khí lạnh lùng.
Thân Tự Cẩm nhắm mắt, cuối cùng nhịn không được nội tâm ủy khuất, tiếng nói mang theo không rõ "Chị rốt cuộc muốn biết cái gì? Em thế nào chị sẽ quan tâm sao?"
Mình quan tâm sao?
Xa Cố Lai tự nhủ.
Đáp án tự nhiên là không.
Chuyện cho tới bây giờ, Thân Tự Cẩm trong lòng cô vị trí cũng không có rất cao, trong trí nhớ của cô tất cả đều liên quan tới sự độc ác của Thân Tự Cẩm, những ký ức này thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở cô Thân Tự Cẩm là cái dạng gì.
Cô đối Thân Tự Cẩm không có ôn nhu, chớ nói chi là quan tâm.
Đây là nhất đáp án chuẩn xác.
Đúng vậy, cô một chút cũng không quan tâm.
Thân Tự Cẩm hoàn toàn là một kẻ hỏi vấn đề ngu ngốc.
Xa Cố Lai giống như là cho bản thân tẩy não, trong đầu để lại đều là thù hận đối với Thân Tự Cẩm.
Cô cảm thấy Thân Tự Cẩm hiện tại cực kỳ giống làm trò, vì một chút vấn đề nhàm chán mà canh cánh trong lòng.
Xa Cố Lai đột nhiên kéo kéo môi, không có cảm xúc nói "Quan tâm thì thế nào? Không quan tâm thì thế nào?"
Không khí càng yên lặng, ngoài cửa sổ giọt mưa đáp ở trên cửa kính.
Thân Tự Cẩm nằm nghiêng, ánh mắt hư vô nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong bóng tối.
"Cố Lai, chị biết em vì sao không muốn ở lại chỗ này không?"
Không đợi Xa Cố Lai trả lời, Thân Tự Cẩm phối hợp trầm thấp mở miệng, "Bởi vì thấy mặt của chị, em vui vẻ không nổi."
Rõ ràng trước kia là gương mặt mỹ lệ làm người ta vui thích đến cực điểm, bây giờ đã trở thành gương mặt đáng ghét.
Căn phòng lại yên tĩnh như chết.
Qua vài giây đồng hồ, Xa Cố Lai phảng phất tức giận vô cùng, cô đầu tiên là cười lạnh một tiếng, lầm bầm "Thấy tôi nên không vui?"
Bỗng nhiên cô mở một chiếc đèn ngủ nhỏ, lật người, bỗng nhiên níu lấy cổ áo Thân Tự Cẩm, thần sắc lạnh lùng.
"Thế nào, bây giờ cảm thấy mặt của tôi làm em chán ghét sao?" Xa Cố Lai nội tâm có một cổ lửa vô danh, biểu hiện trên mặt lạnh hơn, "Thân Tự Cẩm, làm muốn có một cái độ, không thì cũng làm người ta không thích, em đừng nói với tôi, em bây giờ không thích tôi?"
Thân Tự Cẩm yên tĩnh mà trầm mặc nhìn cô, đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.
"Chị yêu em sao?"
Xa Cố Lai động tác dừng lại, thần sắc lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng là vấn đề đơn giản nhất, cô lại trầm mặc giống như là đối mặt với đề toán khó.
Ánh mắt Thân Tự Cẩm chậm rãi phai nhạt.
Nàng cầm tay Xa Cố Lai, mỉm cười, dùng nụ cười dịu dàng ngoan ngoãn khôn khéo nhìn cô.
"Cố Lai, ngủ đi."
*
Ngày thứ hai sau khi Xa Cố Lai đưa Thân Tự Cẩm đưa tới trường học, không nói một lời liền đi.
Xa Cố Lai trở lại công ty, Tiểu Hứa chạy tới, "Xa tổng, em gái của Bạch Ngu đến tìm chị."
"Bạch Minh Dục?" Xa Cố Lai nhíu mày, "Em ấy tìm tôi làm gì?"
"Không biết ạ."
Bạch Minh Dục ở ngoài cửa phòng làm việc của cô, thấy cô, lạnh lùng kêu cô một tiếng, "Chị Cố Lai."
Xa Cố Lai ngồi trên ghế làm việc, gật đầu, "Hỏi đi."
Bạch Minh Dục đi thẳng vào vấn đề, ánh mắt như dao, "Chị đối Tiểu Cẩm ôm tâm tư gì."
Xa Cố Lai hơi nhíu mày lại, "Vì sao đột nhiên hỏi chuyện của em ấy."
"Chị Cố Lai, tôi đã từ anh của tôi biết chuyện của chị cùng Tiểu Cẩm lúc trước, Tiểu Cẩm trước đó thế nào tôi mặc kệ, tôi tin tưởng cậu ấy bây giờ." Bạch Minh Dục bình tĩnh nói, "Anh tôi nói cho tôi biết chị là có thù tất báo, Tiểu Cẩm trước đó như thế đối với chị, chị thật có thể rộng lượng tha thứ cho cậu ấy, thậm chí là yêu cậu ấy sao?"
Xa Cố Lai cười một chút, đạm thanh "Đây là chuyện của tôi cùng em ấy, Minh Dục, đừng xen vào chuyện của người khác."
"Tôi muốn quản!" Bạch Minh Dục hai tay chống ở trên mặt bàn trước mặt cô, "Chị Cố Lai, chị nói cho tôi, chị rốt cuộc có thích Tiểu Cẩm hay không."
Xa Cố Lai ánh mắt lạnh lùng.
Bạch Minh Dục còn đang nói, "Suy nghĩ kỹ một chút, này cũng rất khéo. Lúc trước chị tuỳ tiện đáp ứng lời tỏ tình của một nữ nhân như Tiểu Cẩm, thuận lợi có chút quỷ dị. Sau đó cũng đều là Tiểu Cẩm trả giá, một người cười ngây ngô, ngày đó chị mang cậu ấy đi uống rượu, cậu ấy trở về sau đó dạ dày kém chút nữa đã thủng, chị lại ngay cả nhìn đều không nhìn cậu ấy một cái."
Cô ấy lắc đầu, "Từ khi cùng chị kết giao, số lần Tiểu Cẩm thương tâm càng ngày càng nhiều, chị Cố Lai, chị thật yêu cậu ấy sao?"
Xa Cố Lai giương mắt, cả người lùi ra sau, "Minh Dục, nếu như em là vì chuyện này đến, như vậy có thể đi."
"Chị vì sao không trả lời." Ánh mắt Bạch Minh Dục sắc bén, nhất định phải hỏi xảy ra chuyện gì.
"Thật ra chị căn bản không thích Tiểu Cẩm đi, chị chỉ là —— đang trêu đùa cậu ấy."
Bạch Minh Dục nói ra sự thật tàn nhẫn này.
Đôi mắt đen nhánh của Xa Cố Lai giật giật nhẹ không thể thấy.
"Tôi không nên bày mưu tính kế cho Tiểu Cẩm." Bạch Minh Dục thống khổ nắm lấy tóc, "Sớm biết chị là loại nữ nhân ác độc như vậy, tôi làm sao lại động viên Tiểu Cẩm theo đuổi chị! "
"Trời ạ, tôi đã làm cái gì!" Bạch Minh Dục lui về phía sau mấy bước.
Cô ấy vậy mà tính đem bạn tốt đẩy vào bẫy rập ghê tởm như vậy.
"Xa Cố Lai." Bạch Minh Dục chỉ về phía cô, "Tôi nhất định sẽ làm cho Tiểu Cẩm rời xa chị."
Xa Cố Lai nội tâm phiền chết rồi, trên mặt cũng rất lạnh, "Em đi thử xem, nhìn xem Thân Tự Cẩm là tin tưởng tôi hay tin tưởng em."
Bạch Minh Dục đi rồi, Xa Cố Lai nhìn tài liệu trước mắt, phiền đến mức không coi nổi.
Cả đám đều làm cô không bớt lo.
Cô cũng không lo lắng Bạch Minh Dục nói gì, Thân Tự Cẩm nữ nhân kia như thế nào yêu cô, cô rõ rõ ràng ràng, cô cũng không cảm thấy Thân Tự Cẩm sẽ tin tưởng toàn bộ những gì Bạch Minh Dục nói.
Dù sao Thân Tự Cẩm yêu cô.
Mặc dù Xa Cố Lai rất tự tin, nhưng vẫn có hạt giống bất an ẩn ẩn nảy mầm trong lòng.
Bạch Minh Dục vội vàng trở lại phòng ngủ, phòng ngủ lại không có bóng dáng Thân Tự Cẩm.
Cô gửi tin nhắn cho nàng cũng không có trả lời.
Bạch Minh Dục lại đi ra ngoài tìm nàng, rốt cuộc ở hồ nước công viên trường học thấy được nàng.
Nàng mặc váy trắng đơn bạc, lẻ loi ngồi ở trên ghế dài, Bạch Minh Dục chạy tới, bỗng nhiên ôm nàng.
Thân Tự Cẩm giật nảy mình, vỗ vỗ lưng của cô, mềm nhũn hỏi "Minh Dục, cậu làm sao vậy?"
"Tiểu Cẩm, chúng ta không thích Xa Cố Lai có được không?" Bạch Minh Dục sờ lấy mặt của nàng, cầu nàng "Chị ta không phải thứ tốt đẹp gì, ở cùng với chị ta cậu sẽ bị tổn thương, chúng ta không thích chị ta được không?"
Thân Tự Cẩm trầm mặc một giây, "Cậu biết gì rồi phải không?"
Bạch Minh Dục rất muốn đem tất cả sự thật nói cho nàng, nhưng cô sợ Thân Tự Cẩm không tiếp thụ nổi, Xa Cố Lai không yêu nàng, thế nhưng Tiểu Cẩm yêu chị ta a.
Làm như thế nào nói cho nàng, nàng thích người mà cho tới nay đều đang trêu đùa nàng.
Ngây thơ như Tiểu Cẩm, thật có thể chịu nổi sao?
Bạch Minh Dục rất muốn cho nàng biết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ cô không đành lòng thấy Thân Tự Cẩm bị tổn thương, sự thật này quá tàn nhẫn, không nên để Tiểu Cẩm đối mặt.
Tiểu Cẩm rõ ràng cái gì cũng không làm sai.
Không nên thế này.
Bạch Minh Dục căm ghét lúc trước chính mình giựt giây.
Cô chỉ ôm Thân Tự Cẩm, tiếng nói đều nghẹn ngào, cả người áy náy đến chết "Thật xin lỗi Tiểu Cẩm, thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
Thân Tự Cẩm ôn nhu vỗ lưng của cô, thật ra nàng có thể đoán được Bạch Minh Dục biết cái gì rồi, đại khái chính là chuyện nàng bị cô phụ.
Thật ra cái này có thể trách ai đây?
Quái ba ba* nghĩ được một chút yêu nàng, Xa Cố Lai vẫn lạnh lùng như băng.
Thật ra đều có đi, nàng là một kẻ đáng thương vô dụng thiếu tình yêu, đáng đời nàng bị người lừa gạt.
Mà Bạch Minh Dục một điểm sai cũng không có.
Nàng muốn để bản thân từ bỏ Xa Cố Lai.
Nhưng từ bỏ một người thật có đơn giản như vậy sao? Thân Tự Cẩm cảm thấy đây là một chuyện rất khó, nàng thiên tính mềm yếu, không thể quyết tuyệt.
Dù cho biết sắc mặt Xa Cố Lai lạnh lùng, cùng hiện thực bản thân không được yêu, nàng cũng làm không được triệt để ném xuống hết thảy.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng đối Xa Cố Lai còn có một chút tình yêu, điểm này còn sót lại chống đỡ nàng giữ gìn chút tình cảm này.
Nhưng nàng hiện tại rất mệt mỏi, cảm giác làm cái gì cũng không có hứng nổi, nàng còn có bao nhiêu khí lực tiếp tục chút tình cảm này, nàng cũng không biết.
Nhưng có thể xác định là, nàng đời này cùng Xa Cố Lai không đi đến cùng nhau được.
Trên con đường mà hiện tại hai người đang đi, chỉ cần phía trước có ngã ba, Thân Tự Cẩm liền sẽ không lựa chọn đi cùng với cô.
Bạch Minh Dục áy náy thật lâu, mấy ngày nay vẫn luôn đi theo nàng, không ngừng để nàng từ bỏ Xa Cố Lai.
Thân Tự Cẩm mỗi lần chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.
Ngày này nàng cuối tuần về đến nhà, vừa mới chuẩn bị đi thăm bà ngoại, đột nhiên có người gõ cửa.
Thân Tự Cẩm nghi hoặc, vẫn là mở cửa.
Ngoài cửa là Xa Cố Lai.
"Chị..."
"Lần trước chị đưa cho em vòng tai bươm bướm ở đâu rồi?" Xa Cố Lai gấp giọng.
Thân Tự Cẩm nói "Ở trong hộp trang sức."
"Em từng đeo sao?"
Thân Tự Cẩm lắc đầu, nàng còn chưa kịp bấm lỗ tai.
Xa Cố Lai tựa hồ buông một hơi thở, "Đưa nó cho chị, chị có việc gấp."
Thân Tự Cẩm hỏi cô "Chị không phải đã đưa cho em sao?"
Xa Cố Lai rất gấp, thấy nàng hỏi cũng không nhịn được, "Chị hiện tại cần, vòng tai của Tang Hòa bị rớt, em ấy đang cần gấp, vòng tai này chị sẽ đưa cho em một cái tương tự, trước đưa cho chị, thảm đỏ rất quan trọng, không thể có bất kỳ sai lầm nào!"
"Đây là chị đưa cho em a." Thân Tự Cẩm luôn luôn có thể bị Xa Cố Lai vô tình làm tổn thương, mỗi lần nàng đều cho rằng Xa Cố Lai đã rất vô tình, nhưng sự thật luôn có thể cho nàng một cái tát, nói cho nàng Xa Cố Lai có thể càng lạnh lùng hơn.
"Chị sẽ đưa em cái tốt hơn."
Thân Tự Cẩm thương tâm lắc đầu, "Không giống, Cố Lai, ý nghĩa không giống."
Xa Cố Lai nhanh không có thời gian, "Chị rất gấp, em ngoan một chút đưa cho chị nhanh lên, đến lúc đó em muốn bao nhiêu chị đều cùng em đi mua."
Trái tim phảng phất bị đâm một lỗ, Thân Tự Cẩm cảm thấy hô hấp đều thật thống khổ.
Nàng mãi mãi cũng là không được lựa chọn.
Vô luận nàng có cái gì, cuối cùng đều sẽ lấy một loại phương thức khác thu hồi.
Tựa như nàng ở thế giới kia, cái gì cũng không có, cái gì cũng không cách nào có được.
Vòng tai bươm bướm là đồ vật cuối cùng Xa Cố Lai cho nàng, nếu như cô thu hồi, Thân Tự Cẩm cái gì cũng không có.
Nàng nhắm mắt, đem chua xót giữa cổ họng nén trở về.
"Cố Lai, chị nghĩ kỹ, nếu như chị khăng khăng muốn lấy đi, từ nay về sau, em sẽ không lại nhận lấy bất kỳ vật gì của chị."
Thân Tự Cẩm đau thương nói.
Xa Cố Lai do dự ba giây, thế nhưng ngắn ngủi ba giây đó không có chiếm cứ phân lượng gì trong lòng cô.
"Đừng nói nhiều như vậy, đưa chị."
Thân Tự Cẩm nhìn về phía cô, cuối cùng chậm rãi xoay người, đem vòng tai bươm bướm đưa cho cô.
Xa Cố Lai một câu cũng không kịp nói, liền đi.
Sau này rất nhiều trong nháy mắt, Xa Cố Lai thường hay nghĩ đến, nếu như cô lúc trước coi trọng ba giây do dự này, kết quả không phải sẽ không quá tàn nhẫn.
Nhưng con người khi còn sống luôn luôn sẽ có vô ý trí mạng, Xa Cố Lai cho dù là hối hận vạn phần cũng là một trận sương mù.
Thân Tự Cẩm cảm giác trái tim của mình rất trống trãi, nàng đã không còn cảm giác được thương tâm quá lớn, càng nhiều chỉ thấy như một cái cây chết lặng.
Khi nàng đi thăm bà ngoại, nàng từ trên TV thấy được Tang Hòa trên thảm đỏ.
Tang Hòa dung mạo tú lệ, toàn thân váy đuôi cá màu tím nhạt, vòng tai bươm bướm màu tím, cả người kinh diễm tú hoa.
Ánh mắt Thân Tự Cẩm vẫn luôn đặt ở trên vòng tai, đột nhiên cảm thấy muốn buồn nôn.
Thừa dịp bà ngoại mới vừa ngủ, nàng đi toilet, liều mạng nôn ọe.
Vẫn là không nôn ra cái gì, nhưng trong dạ dày cảm giác buồn nôn vẫn còn còn sót lại.
Nàng đi đến bồn rửa tay, dùng nước lạnh rửa mặt.
Nàng từ trong gương nhìn thấy khuôn mặt của bản thân ướt nhẹp, trắng bệch như tờ giấy, môi cũng không tí huyết sắc, bởi vì gần nhất muốn ăn đặc biệt kém, gương mặt hơi hơi hãm sâu một chút.
Nhìn xa xa, giống như một người bệnh sắp chết.
Cùng Tang Hòa trên ti vi hoàn toàn tương phản.
Nàng u ám vô cùng.
Thân Tự Cẩm bụm mặt, bi thương không đúng lúc tràn đầy, nàng thống khổ ngồi xuống, rất muốn khóc, lại khóc không được.
Xa Cố Lai.
Nàng ở trong lòng yên lặng kêu cái tên này.
Xa Cố Lai Xa Cố Lai Xa Cố Lai Xa Cố Lai Xa Cố Lai
Nàng không biết ở trong lòng kêu mấy lần.
Em thật khó chịu.
Cố Lai, em thật khó chịu.
Nàng nhịn không được che mặt khóc.
Vì sao chị không yêu em.
Vì sao chị phải đối với em như vậy.
Em thật hận chị.
Mà Xa Cố Lai bên kia, nhìn Tang Hòa được người tán thưởng, tâm tư cũng không ở nơi này.
Trong đầu của cô toàn là khuôn mặt ưu thương của Thân Tự Cẩm.
Phiền chết rồi.
Tại sao phải nghĩ về người này.
Xa Cố Lai đứng ở nơi hẻo lánh, khí chất băng lãnh, một bộ dáng người sống chớ gần.
Tang Hòa tới nói chuyện cùng cô, cô cũng không phải là rất để ý.
"Đây là vòng tai bươm bướm chị chỗ nào có được." Tang Hòa tò mò, "Thời gian ngắn như vậy còn có thể mua được tương tự."
Xa Cố Lai không muốn nói đây là cô đưa cho Thân Tự Cẩm.
Tang Hòa tháo xuống, "Có cần em khử trùng trả lại cho chị hay không."
Xa Cố Lai nhìn vòng tai bươm bướm xinh đẹp tinh xảo, nhíu mày nói "Cho em, em mang theo đi."
Có thể là ý thức được cách làm này đích xác không quá nhân đạo, Xa Cố Lai quyết định hơi đền bù nàng một chút.
Cô đặc biệt gửi tin nhắn cho Thân Tự Cẩm, nói cho nàng ban đêm sẽ đi tới nhà nàng, cô tự mình nấu cơm cho nàng ăn.
Thân Tự Cẩm nhìn tin nhắn này, trong lòng lại không có bất kì gợn sóng, nàng không muốn nhìn thấy Xa Cố Lai, nhưng hôm nay là sinh nhật nàng.
Là sinh nhật của nàng ở thế giới kia.
Nàng cho tới bây giờ chưa từng trải qua sinh nhật, nàng sinh ra là một sai lầm, không xứng có sinh nhật.
Nàng sống hơn hai mươi năm, một lần sinh nhật cũng chưa từng trải qua.
Nàng rất muốn rất muốn có người cùng nàng trải qua sinh nhật.
Xa Cố Lai dù sao cũng là người nàng thích, nàng muốn để Xa Cố Lai cùng nàng trải qua một cái sinh nhật, là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.
Bạch Minh Dục thấy Thân Tự Cẩm cho bản thân một bát mì trường thọ, liền nói giỡn bảo hôm nay có phải là sinh nhật của nàng không.
Thân Tự Cẩm trả lời phải.
Bạch Minh Dục giật mình, vội vàng mua quà cho nàng, ђ๏ ภ ﻮ ร ђ ค ๏ г๏ ย* cô quá nhiệt tình, Thân Tự Cẩm hôm nay cả ngày đều bị cô mang theo ôn lại một lần thọ tinh vui vẻ.
Thậm chí còn ở màn hình trên tường trường học phát ra mấy chữ "Thân Tự Cẩm sinh nhật vui vẻ", Thân Tự Cẩm quả là nhanh xấu hổ chết.
Lúc buổi tối Bạch Minh Dục muốn mang nàng đi chơi, Thân Tự Cẩm khéo léo từ chối, nàng nói muốn bồi người.
Bạch Minh Dục không vui, "Cậu có phải muốn bồi Xa Cố Lai hay không, mình không phải đã nói rồi để cậu cùng chị ta chia tay sao? Chị ta không phải là một người tốt."
Thân Tự Cẩm cười cười, "Mình biết rồi Minh Dục, mình chỉ là có chút lời nói muốn cùng chị ấy nói, cậu yên tâm, mình trong lòng mình nắm chắc."
"Cậu có cái gì chứ." Bạch Minh Dục nhíu mày, "Cậu dễ dàng mềm lòng như vậy, mình đều sợ cậu không đủ quyết tuyệt."
Thân Tự Cẩm hơi nghiêng đầu, nhếch lên một nụ cười "Mình biết mình nên làm cái gì, không nên làm cái gì, mình đều biết."
Vào lúc ban đêm, Thân Tự Cẩm trong nhà chờ Xa Cố Lai.
Xa Cố Lai vốn đã mua đồ tốt đang trên đường tới, lại nhận được điện thoại trợ lý của Tang Hòa.
Thơi điểm Tang Hòa quay phim ngoài ý muốn từ trên lầu rớt xuống, phải đưa đi bệnh viện.
Xa Cố Lai ở giữa Thân Tự Cẩm cùng Tang Hòa phân vân không ngừng, cho đến khi trợ lý nói Tang Hòa chân giống như bị gãy, vẫn luôn ở bệnh viện khóc.
Xa Cố Lai cắn răng, lái xe đi bệnh viện.
Người nhà của Bạch Minh Dục bị bệnh, cô hôm nay đi bệnh viện chiếu người Cố gia, một lần tình cờ thấy thân ảnh của Xa Cố Lai.
Cô quỷ thần xui khiến đi theo.
Cô thấy Xa Cố Lai đi vào một phòng bệnh, xích lại gần nhìn, bên trong có cô gái, là Tang Hòa.
Tang Hòa vừa nhìn thấy Xa Cố Lai, liền ôm eo của cô."Chị Cố Lai, chân em đau quá a, có phải là phải cắt cụt không."
Xa Cố Lai sờ sờ đầu nàng, nói gì đó.
Thân Tự Cẩm ở trong nhà chờ từ chập tối đến đêm khuya, Xa Cố Lai vẫn không đến, chỉ gửi cho nàng một câu "Có việc gấp, muộn chút đến" tin nhắn liền mất dạng.
Kim đồng hồ tí tách di chuyển, Thân Tự Cẩm ngồi ở trên ghế sofa, tựa như một con rối bị hư.
Bạch Minh Dục gửi hình ảnh đến làm nàng toàn thân cứng đờ.
Đó là hình ảnh Xa Cố Lai cùng với Tang Hòa.
Xa Cố Lai lại một lần nữa lựa chọn Tang Hòa.
Tay không hiểu bắt đầu run rẩy, Thân Tự Cẩm đè lại tay của mình, nhưng run rẩy càng ngày càng lợi hại, móng tay của nàng hung hăng bóp lấy cổ tay.
Ý đồ khôi phục bình tĩnh.
Thất vọng càng lúc càng lớn, gần như muốn nuốt chửng nàng.
Tang Hòa nhìn dáng vẻ không tập trung của Xa Cố Lai, hỏi "Chị có phải có việc hay không?"
Xa Cố Lai sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, "Không có."
"Phải không?" Tang Hòa nghĩ tới điều gì, "Aiz, hôm nay là sinh nhật của Thân Tự Cẩm, chị không cần theo cô ấy sao?"
Nàng ý thức được cái gì, "Chị Cố Lai, chị có phải hay không... Không biết."
Xa Cố Lai không nói gì.
Tang Hòa nóng nảy, "Chị nhanh đi a, sớm biết sinh nhật cô ấy, chị không cần tới a."
Xa Cố Lai ngữ khí bình tĩnh, "Được rồi, bây giờ đi về cũng đã chậm, lần sau tổ chức lại."
Tang Hòa ai một tiếng, "Đừng a, mỗi cái sinh nhật đều rất quan trọng, còn phân không phân lần sau lần này, Thân Tự Cẩm đối với chị là người quan trọng, càng không thể coi nhẹ a."
"Em ấy không phải người quan trọng của tôi."
Tang Hòa quả thực không biết nói cái gì cho tốt, "Chị Cố Lai, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, chị thật cảm thấy cô ấy không quan trọng sao?"
Nàng đẩy Xa Cố Lai, "Hiện tại còn có thời gian, chị nhanh đi mua bánh ngọt còn có thể đuổi kịp, nhanh lên!"
Xa Cố Lai nhíu mày "Chân của em?"
"Sợ bóng sợ gió một trận mà thôi, không tính là cái gì." Tang Hòa xô đẩy cô, "Em không quan trọng, chị nhanh đi mua đi."
Xa Cố Lai không biết đang suy nghĩ gì, sau đó đứng lên chạy ra ngoài.
Tang Hòa đấm đấm đầu mình, "Chết rồi, mình thế nào một chút tự mình hiểu lấy cũng không có."
Mười một giờ đêm hơn năm mươi, Thân Tự Cẩm cảm thấy cô sẽ không tới, là nàng nghĩ quá ngây thơ, khát vọng ít ỏi đều không cách nào có được.
Nàng đứng lên, muốn đi ngủ.
Bành bành bành ——
Một trận tiếng đập cửa kịch liệt.
Thân Tự Cẩm tưởng rằng người khác, mở cửa.
Xa Cố Lai mang theo bánh ngọt, thở phì phò.
"Chị..." Thân Tự Cẩm có chút mê mang.
"Sinh nhật vui vẻ." Xa Cố Lai nói, "Đã tới trễ, ngượng ngùng."
Thân Tự Cẩm liếc mắt nhìn thời gian.
0.5 phân. (hong hỉu chắc là 00:05 á)
Sinh nhật của nàng đã qua.
Xa Cố Lai mở bánh ngọt ra cho nàng, cắm ngọn nến.
Cô nhìn nàng, "Em cầu ước nguyện đi."
Thân Tự Cẩm không biết ước nguyện vọng gì.
Chuyện cho tới bây giờ, nàng không còn dám yêu cầu xa vời, lấy được lại mất đi, bất quá lại tăng thêm thống khổ.
Nàng đã nhận rõ hiện thực, nàng cái gì cũng không muốn, bởi vì cũng không chiếm được.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, vẫn là cho phép một nguyện vọng.
"Ăn bánh ngọt đi." Xa Cố Lai cắt bánh ngọt cho nàng, bưng cho nàng.
Cử chỉ ôn hòa, thật giống người yêu ôn nhu thể thiếp.
Thân Tự Cẩm ăn một miếng bánh ngọt, rất ngọt.
Nàng chậm rãi ăn, hốc mắt lại chảy xuống một nhóm nước mắt.
Xa Cố Lai ngơ ngẩn, "Em... Vì sao lại khóc?"
Thân Tự Cẩm ngẩng đầu, kéo lên một nụ cười thật lớn, đôi mắt như trăng rằm, lại lệ rơi đầy mặt.
"Bởi vì chị cho em sinh nhật."
Xa Cố Lai cho rằng nàng là cảm động khóc, buông một hơi thở, vô tình nói "Một cái sinh nhật mà thôi, lần sau còn cho em trải qua."
Không có có lần sau.
Thân Tự Cẩm lặng lẽ nghĩ.
Tôi là lừa gạt chị.
Tôi một chút cũng không vui vẻ.
Mà tôi vì sao khóc?
Xa Cố Lai chị thật không biết sao?
Chị khẳng định không biết.
Bánh ngọt trong miệng Thân Tự Cẩm ngọt đến phát khổ, vẫn cảm thấy mặn.
Nàng rơi lệ không phải là bởi vì Xa Cố Lai đến.
Là bởi vì mộng đẹp vỡ vụn.
Nàng đối Xa Cố Lai không quan trọng gì.
Xa Cố Lai không yêu nàng.
Sở dĩ cùng nàng kết giao, đại khái là có mục đích khác đi, đến nỗi là mục đích gì, Thân Tự Cẩm không muốn biết.
Ngu xuẩn như nàng, hiện tại mới nhận thức đến hiện thực này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]