Sáng sớm, Khúc Kỳ ngáp ngắn ngáp dài từ trên giường đi xuống. Trước khi xuyên thư là nhân viên công sở cống hiến cho tư bản, sau xuyên thư thì chuyên tâm làm con cá mặn, thật sự ngày càng tràn đầy sức sống.
Khi thấy nàng ta sắp ra khỏi cửa, bỗng nhiên Thịnh Tây Chúc nói:
"Hôm nay ta đi ra ngoài một chuyến."
Khúc Kỳ chớp mắt, lập tức gật đầu nói:
"Được, trước cơm trưa nhớ về nha."
Nàng đột nhiên nghĩ ra cái gì, cố ý dặn dò Thịnh Tây Chúc:
"Ngươi đấy, thấy nhân loại khác chớ vội chạy theo! Nên nhớ, bọn họ đều là kẻ rất xấu, đặc biệt thích khi dễ, kém chút giày vò mèo nhỏ, chỉ có tỷ tỷ ta đây thật quan tâm ngươi."
Thịnh Tây Chúc: "... Biết rồi."
Nàng chăm chú nhìn Khúc Kỳ rời phòng, quay người tan xuống mặt đất trong bóng tối.
- ---
Trong sảnh chính, có bốn người ngồi đối diện nhau. Nắng sớm tờ mờ, nhuốm lên dàn hoa ngoài cửa, phản chiếu lên mặt sàn trong suốt.
Trong đó, một người tinh tế vuốt ve cây phất trần trong tay, ung dung nói:
"Sao Tử Dận còn chưa tới?"
Nếu Khúc Kỳ ở tại đây, sẽ nhận ra người đang nói chính là trưởng lão Tĩnh Thù ở nghị sự đường ngày đó, hố bản thân một phen ép đi thủ mộ. Ngồi đối diện hắn là nữ nhân kiều mị lấy quạt tròn che mặt, cười khẽ nói:
"Chỉ sợ hắn đang vội vàng rèn đao, quên hôm nay họp thần hội."
Tĩnh Thù lắc đầu nói:
"Đúng chỉ là võ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/3312967/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.