Ngón tay lạnh như băng đặc biệt mang tới cảm giác nhộn nhạo, Khúc Kỳ chớp chớp mắt, gần như ngây ngốc đơ tại chỗ.
Một giây sau, gương mặt nàng đỏ ứng rõ rang lan tới hai bên mang tai, tay run run chỉ vào Thịnh Tây Chúc.
"Ngươi, ngươi ngươi ngươi..."
Thịnh Tây Chúc: "Ân?"
Khúc Kỳ hậu tri hậu giác mới phản ứng, bản thân, thân là con người có trí khôn, thế mà bị một con mèo trêu chọc.
Rất tốt, chỉ động tác thôi đảo khách thành chủ, thật sự là con mèo nhỏ quỷ kế đa đoan!
Nàng miệng ấp úng, nửa ngày không nói nên lời. Thịnh Tây Chúc thấy thế nhíu mày, biểu lộ trên mặt tràn đầy tự tiếu phi tiếu [1].
Thấy được biểu cảm kinh ngạc người này một lần, khó được thấy lần hai.
Một lát, Khúc Kỳ đơ người một lần nữa được vặn dây cót, đỏ mặt hậm hực nói: "Nhanh không trễ, ta phải đi học."
Thịnh Tây Chúc: "Đi thôi."
Khúc Kỳ như chủ tử căn dặn mèo lúc ở nhà nói: "Ngươi ở nhà ngoan ngoãn, không tùy tiện chạy loạn, biết chưa?"
Thịnh Tây Chúc tùy ý nghiêng người, tà váy hạ xuống làm lộ bắp chân trắng tuyết mảnh khảnh, bộ dạng lười biếng đáp: "Hảo."
Nàng làm mèo đen tính ra phải trăm năm, bây giờ biến thành người, vô tình thôi vẫn lộ tập tình của con mèo, nơi nào ưa thích nằm nghiêng.
Đại mỹ nhân nâng má, thần thái lười biếng thoải mái như mèo con, nghiêng người mềm mại không xương nằm trên giường. Khúc Kỳ ngắm xong đỏ mặt, bản thân làm như đang "Kim ốc tàng kiêu".
Nàng tranh thủ lặp lại câu thần chú trong đầu "Đây là mèo, đây là mèo đây là mèo", mới tỉnh táo lại.
Đi tới trước cửa, Khúc Kỳ quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
"Ta đi học đây, bái bai."
Thịnh Tây Chúc nhíu mày: " Bái bai là ý gì?" Nghĩ một hồi không tổng kết ra được là nghĩa gì.
Như biết mèo con không hiểu, Khúc Kỳ từ cửa khác thò đầu ra, cười hì hì nói: "Chính là đợi một chút lát nữa gặp nhau."
Thịnh Tây Chúc không rõ người kia học ở đâu ra nói lảm nhảm, đành nói: "Vậy ngươi đi đi."
Khúc Kỳ thấy biểu cảm nàng ấy lạnh lùng, tỏ vẻ ủy khuất: "Meo meo, ngươi thế nào không tạm biệt ta, trong lòng ngươi căn bản không nghĩ đến ta!"
Thịnh Tây Chúc bất đắc dĩ: "... Bái bai."
Khúc Kỳ vui vẻ thỏa mãn gật đầu. Nàng nghĩ, bỗng nhiên quay người đi tới, đứng trước giường.
Thịnh Tây Chúc khó hiểu, nhìn nàng: "Lại chuyện gì."
Khúc Kỳ nheo mắt, nở nụ cười rất giống kẻ lưu manh.
Nàng bỗng nhiên đưa tay, véo mặt mỹ nhân nhẹ nhàng mấy cái.
Nhân lúc Thịnh Tây Chúc còn ngạc nhiên, nữ hài cười lớn "haha" chạy đi thật nhanh.
Cửa đóng lại, trong phòng yên tĩnh như ban đầu, Thịnh Tây Chúc nâng ngón tay vỗ nhẹ mặt, giễu cợt nói: "... Vật nhỏ, còn biết mang thù."
Khúc Kỳ chạy ra khỏi phòng, tìm kiếm khắp nơi đi con đường Tùng Đình trai.
"Đến bên Minh Nguyệt sơn trang hôm nay cũng tới nghe tảo khóa sao?"
"... Hi vọng lúc này có thể nhìn thấy Tần tiền bối!"
Chợt nghe thấy tiếng cười đùa bên kia vang đến, nàng quay đầu, nhìn thấy hai đệ tử nội môn mặc đồng phục học sinh đang cười nói đi qua.
Khúc Kỳ trong đầu nảy lên suy nghĩ, nàng đi theo bọn họ là tìm thấy ngay Tùng Đình trai phải sao?
Khúc Kỳ lập tức chạy nhanh đuổi theo hai đệ tử kia.
Hai người kia đang nhiệt tình bàn luận liên quan đến sự tình Minh Nguyệt sơn trang, bỗng nhiên nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân cách họ chẳng xa cũng chẳng gần, như là gián điệp đang theo dõi nhất cử nhất động vậy.
Một người mờ mịt nói: "Tại sao ta cảm giác được có người theo sau thế?"
"Ta cũng thế." Một người khác hạ giọng, "Thật là dọa người a!"
"Nghe nói gần đây ma tu hay cải trang thâm nhập đến bên trong chính đạo tông môn, đang mưu đồ thừa cơ mà nhập làm ô nhiễm linh mạch thiên địa. Người đằng sau không phải là..."
"Bảo sao các trưởng lão mỗi ngày yêu cầu chúng ta mặc đồng phục, nguyên lai là vì ma tu trà trộn sao?!"
"Ô ô ô làm sao bây giờ, nếu kia là ma tu thật đang theo dõi, chúng ta..."
Bọ họ cho rằng thì thâm to nhỏ, nhưng sau lưng họ Khúc Kỳ nghe rõ ràng từng từ, từ khi tu vi tăng lên, nàng rất nhạy bén với từng âm thanh nhỏ.
Khúc Kỳ nghe vậy thoải mái gọi: "Hai vị sư huynh!"
Hai người trước mặt run lẩy bẩy dừng bước lại, quay sang nhìn nhau, đồng thời xoay người, đợi bọn hắn thấy rõ nữ hài sau lưng, lộ ra thần sắc vô cùng kinh ngạc:
"Khúc, Khúc sư muội!? Ngươi không phải đang ở hậu sơn sao?"
Khúc Kỳ thản nhiên: "Sư phụ cho phép ta xuống sớm."
Một người gượng cười nói: "Nguyên lai là vì thế."
Một người khác quay lưng lại, nhỏ giọng nói: "Hư, xui lại gặp phải nàng? Quả thực so ma tu còn khủng bố hơn!"
Một người xoay người, cùng hắn xì xào bàn tán: "Khoảng cách quá gần, cẩn thận lại bị nàng ăn vạ, nghĩ lại đi vì sao Tô sư muội bị thương. Bị cái sao chổi này quấn lên, nhẹ thì bị thương, nặng thì vận vào thương thân."
Hai người đối mặt, ăn ý mười phần gật đầu: "Chạy mau!"
Nói xong, hai tên đệ tử quay người, cười giả tạo chắp tay: "Khúc sư muội, chúng ta còn có việc chưa xong, ta cáo từ đi trước." Nháy mắt vội vàng chạy thục mạng như mũi tên.
Khúc Kỳ một mình trong gió bụi: "..." Nguyên chủ đáng sợ như thế sao?
Hai tên đệ tử đôi chân hoạt động không ngừng. Quay đầu thấy Khúc Kỳ còn đứng tại chỗ, sôi nổi đắc ý lên: "Haha, bỏ xa nàng rồi!"
"Ha ha ha, chút tu vi kém cỏi kia, nhất định làm sao đuổi kịp."
"Tùng tùng tùng -- "
Bỗng nhiên, phía sau bọn họ nghe thấy tiếng bước chân nhanh như điện chớp, tần suất cực cao cực nhanh, giống như có một cái vật thể đang vận hành tốc độ ánh sáng.
Trong lòng hai người lập tức hiện ra dự cảm bất thường, chậm rãi quay đầu lại --
Chỉ thấy trong chớp mắt Khúc Kỳ phía sau bọn họ, cười tủm tỉm nói: "Hai vị sư huynh, chớ vội đi nha, tâm sự một chút nào?"
- -------------------------
[1] Tự tiếu phi tiếu: Tựa như là đang cười nhưng mà lại không cười. Tóm lại là biểu lộ khó đoán, không muốn bộc lộ tâm tư.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]