Khúc Kỳ thấy rằng, mèo nhà mình không hề có ý đồ xấu, một con mèo nhỏ mà thôi, bình thường hay khi dễ mình một chút, không đến mức làm ra chuyện thương thiên hại lý[1].
thương thiên hại lý[1]: "Dương gian tam thế, thương thiên hại lí đều do người", làm chuyện xấu trái đạo đức ắt sẽ có báo ứng, hết thảy đều đã được Thiên lý an bài.
Huống chi mèo con với Vấn Kiếm tông không thân cũng chẳng quen, căn bản không có lý do hại người. Để bày tỏ tín nhiệm của mình, nàng khẽ vuốt nhẹ vai Thịnh Tây, cười an ủi nói: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, ngươi là tốt nhất!"
Thịnh Tây Chúc đối diện nàng, thấy trong mắt nữ hài đen nhánh tràn ngập sự tin tưởng.
Nàng có chút tự giễu nhếch mép một cái. Từng có lúc, Vong Tích phong trước kia, những người kia ngưỡng mộ, ước mơ thiên phú như nàng. Sau cùng, những ánh mắt kia dần dần tham lam, sợ hãi cùng chán ghét kia, nhiều lần ám ảnh nàng trong mộng dài, giống như ngàn dao đâm phía nàng, muốn xé toạc những vết sẹo tưởng chừng đã mờ.
Thịnh Tây Chúc nhắm mắt lại, đáy mắt gợn sóng quay về tĩnh lặng, nàng đè lại tay Khúc Kỳ trên bờ vai, nhẹ nhàng đẩy ra. Bị từ chối đến cùng, Khúc Kỳ ngỡ ngãng: Không phải chứ, như thế này mà không dỗ dành nàng được?
Quý Lĩnh ở một bên ăn dưa nhìn các nàng đẩy tới đẩy lui, nhịn không được nhỏ giọng lên tiếng: "Sư tỷ, vị này là?"
Khúc Kỳ: "Đây là bằng hữu của ta mới quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/2878657/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.