Khúc Kỳ cả người căng cứng, nằm nhoài lên vai Thịnh Tây Chúc, ý đồ giả chết.
Thịnh Tây Chúc ấn đường nhảy dựng, đưa tay đè con cá mặn giả chết kia: "Mau dậy đi, lười quá!"
Khúc Kỳ rầu rĩ nói: "Tu luyện với ta không thể nào tu luyện, đời này cũng không thể tu luyện."
Nàng từ trước khi xuyên thư đến bây giờ, đã có châm ngôn sống cuộc đời cá mặn yên bình hưởng thụ, không tranh không đoạt, không nhúng tay vào cốt truyện, làm sao nàng có thể vi phạm sơ tâm ban đầu được!
Thịnh Tây Chúc bắt được trọng điểm: "Ngươi không tu luyện, sau như thế nào bảo hộ ta."
Khúc Kỳ sửng sốt, rơi vào trầm tư. Nửa ngày, nàng hít sâu một cái khí, ánh mắt kiên nghị:
"Có gì đâu, ta cùng người đi điền viên quy ẩn, không màng thế sự!"
Thịnh Tây Chúc: "... Tha thứ, ta không bồi ngươi."
Nàng có chuyện ắt phải làm.
Khúc Kỳ nghe thái độ nàng lạnh lùng với ghét bỏ, lập tức ỉu xìu đáp đáp cúi đầu: "Ô, ngươi sao lại tuyệt tình như vậy?"
Nữ hài lúc nói chuyện, bờ môi rất gần nàng, hơi thở ấm áp thỉnh thoảng phả bên tai, tự dưng cảm giác kích thích nhột nhột. Thịnh Tây Chúc mấp máy môi, có phần không được tự nhiên ánh mắt dời đi.
Trăm năm trước về sau, Khúc Kỳ là người duy nhất cùng nàng khoảng cách gần như vậy mà vẫn bình an vô sự. Đổi lại những người khác dám xích lại gần một bước, khéo khi đã sớm thành vong hồn.
Nàng không rõ, hiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nu-phu-nang-chi-muon-ca-man-hut-meo/2878653/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.