Tề Lạc không biết vì sao đột nhiên không dám bước tới gần Lưu Uyển, ngay cả đám người ở đây tâm trạng không khác gì Tề Lạc mấy, họ cứ thế quan sát Lưu Uyển nói chuyện với con quái vật kia rồi lại nhìn về phía bọn họ. Làm họ không hiểu sao khi nhìn ánh mắt này của cậu, lập tức trở nên căng thẳng không rõ.
Lưu Uyển cố gắng dữ lại bình tĩnh mỉm cười với đám người Tề Lạc trông có vẻ rất thân thiện, chỉ là không hiểu sao mỗi người ở đây đều không nhịn được lạnh cả sống lưng.
Lưu Uyển cứ thế đứng từ xa nói với đám người:" Qua đây ".
Y như câu mệnh lệnh vậy chỉ là Tề Lạc vốn biết rõ tính tình của Lưu Uyển, anh căn bản chả hề tức giận mà từ từ đi đến phía Lưu Uyển. Ờm dù sao họ có đi tức giận với thái độ này của Lưu Uyển có mà muốn chết sớm thì có. Không nhìn thử xem sức mạnh vừa rồi khinh khủng cỡ nào à. Chưa ngại sống đủ nên muốn ngỏm sớm hay gì.
Mắt thấy Tề Lạc bước đến gần chỗ Lưu Uyển nhóm người hiểu ý cũng đi theo sau Tề Lạc đi đến gần chỗ Lưu Uyển. Hổ Phách nhìn đám người chả thèm để ý nhanh chóng cách ra xa chỗ Lưu Uyển càng xa càng tốt, mà mọi người thấy thế trong lòng cảm giác quỷ dị chưa từng có.
Nói thế nào nào nhỉ là cảm giác như được đại lão bảo kê sao?.
Bỏ qua chuyện này Tề Lạc đứng trước mặt Lưu Uyển không xa cũng không quá gần, Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-nay-han-hinh-nhu-khong-phai-ke-binh-thuong/3481261/chuong-53.html