*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 19: Sống một ngày, đã là được lợi.
Ban đêm nàng hơi chợp mắt một chút, khi dậy nghĩ tới, lúc này sơn trưởng phỏng chừng muốn trừ tiền lương của mình, cũng không biết có phát hiện chuyện mình mất tích hay không?!
Trời vừa sáng, nàng đầu tóc bẩn thỉu, không cam lòng cứ thế bị trói, thừa dịp bên ngoài không động tĩnh, lén lút muốn chạy trốn, rất nhanh bị đạp trở về.
Tiểu cô nương thấp giọng cười nói: "Đừng nghĩ đến việc trốn, không thể."
Hứa Trân hỏi: "Tại sao?"
Tiểu cô nương nói: "Hai người kia biết võ công."
Hứa Trân nghĩ: Tiểu ăn mày cũng biết võ công, không biết so với hai người này, ai lợi hại hơn?
Qua giờ mão, mặt trời lên cao, bên ngoài đổi hai người.
Hứa Trân di chuyển đến bên cạnh tiểu cô nương nhắc nhở: "Nếu ta không tới, ngươi nhất định phải nhớ, đem đồ vật cho ta đưa cho người kia."
Tiểu cô nương nhắm mắt nói: "Yên tâm."
Hứa Trân hỏi: "Ngươi còn nhớ tướng mạo người kia sao?"
Tiểu cô nương thấp giọng nói: "Tướng mạo người Hồ, khóe mắt có sẹo."
Hứa Trân gật đầu: "Ngươi nhớ là tốt rồi."
Sau khi nói xong, nàng thầm nghĩ: Vậy ta liền đi chịu chết.
Chờ bên ngoài giao ban xong xuôi, Hứa Trân thò đầu ra ở trước cửa sổ nằm úp sấp.
Hành động này lập tức khiến một người thủ vệ chú ý.
Nàng thừa dịp thủ vệ này không hoàn hồn, nói với thủ vệ: "Hôm qua ta nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai/1630457/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.