*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 17: Mắt thấy không hẳn là thật.
Bốn phía yên tĩnh không tiếng động.
Ngay cả nông phu đến gây sự cũng ngậm miệng không nói lời nào, đồng loạt nhìn Huyện lệnh, chờ Huyện lệnh lên tiếng.
Huyện lệnh lại hỏi: "Người nơi nào ầm ĩ?"
Vẫn không ai đứng ra.
Hứa Trân nhìn trái nhìn phải một chút, có chút chột dạ.
Bởi vì người quát to kia là nàng.
Trước đó nàng nhìn thấy một tiểu nữ đồng bị nhấn trụ có chút giống tiểu ăn mày, mà Huyện lệnh còn nói cái gì si hình ( phạt roi),phạt tiền, nhất thời nghĩ đến chuyện xảy ra khi lần đầu nàng gặp tiểu ăn mày.
Si hình là dùng đằng tiên ( cây mây) quất, là hình phạt cấp ba ở Đại khánh. Phạt tiền càng nghiêm trọng hơn, ngoại trừ phải đem tiền bồi thường cho người cáo trạng, còn phải thanh toán phí cáo trạng.
Nếu không trả nổi tiền, nhất định sẽ bị thêm nhục hình ( hình phạt tàn khốc) khác.
Mà nữ hài này, thấy thế nào cũng không có phạm sai lầm.
Nếu không phạm sai lầm, vì sao phải chịu phạt, này quá không công bằng.
Hứa Trân nghĩ, người tốt phải làm đến cùng.
Vừa không hẹn lương tâm, lại có thể có chút điểm công đức.
Nàng đang muốn đứng ra giúp tiểu cô nương này, trước khi bước ra, giương mắt liếc nhìn tiểu nữ hài kia.
Chỉ thấy tiểu nữ hài bị cáo kia vai thon gầy, eo lưng thẳng tắp, như một bức tường cương cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-kien-cuong-day-hoc-o-co-dai/1630455/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.