Ngôi nhà cổ kính sừng sững nằm giữa rừng sâu, kiến trúc màu xám trắng, lạnh lẽo cùng u ám giống như một u linh.(*U linh = chỉ nơi tối tăm đáng sợ, chỉ cõi chết hoặc ám chỉ là hồn của người đã chết).Cố Thiếu Hiên không ai bì nổi, giờ phút này lại khom lưng uốn gối, mặt mũi đầy kính sợ cùng sùng bái: "Lão tổ tông, bùa hộ mệnh của con đã bị cháy hỏng."Khuôn mặt của người thanh niên được Cố Thiếu Hiên gọi là lão tổ tông có ba phần tương tự với Cố Thiếu Hiên, chỗ không tương tự là người thanh niên này càng anh tuấn hơn, người thanh niên thoạt nhìn không sai biệt lắm với Cố Thiếu Hiên, bất quá khí tràng cường đại hơn thậm chí còn nguy hiểm hơn.Cố Ly rũ mắt nhìn một đám tro đen được Cố Thiếu Hiên nâng trong lòng bàn tay, trầm mặc không nói.Cố Thiếu Hiên không tự chủ được nín thở ngưng thần, hắn dựng hai lổ tai lên, thận trọng lắng nghe.Đợi thật lâu cũng không có thấy lão tổ tông mở miệng, Cố Thiếu Hiên trong lòng liền bồn chồn. 
Chợt hắn thấy lão tổ tông phi thân bay ra ngoài, trong miệng lão tổ tông phát ra âm thanh chói tai: "Lăn ra đây!"Một tiếng quát này ẩn chứa pháp lực, phàm phu tục tử như Cố Thiếu Hiên làm sao chịu được, máu từ lỗ tai cùng lỗ mũi của hắn chảy ra bên ngoài, ngất xỉu ngay tại chỗ.Thẳng đến khi trên mặt của hắn bị ăn một chân, Cố Thiếu Hiên mới bỗng nhiên bừng tỉnh: "Lão tổ tông!"Cố Thiếu Hiên ngạc nhiên nhìn Cố Ly một thân chật vật bất kham, quả thực không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-khong-muon-chet/503403/chuong-74.html