"Tiểu Khương đại phu đã trở lại."
"Mới ra lò một mẻ bánh nướng, tiểu Khương đại phụ có muốn ăn một cái không?"
"Hôm nay lê đặc biệt ngọt, tiểu Khương đại phu có muốn ăn hay không?"
Khương Quy trở về ngõ hẻm Tiểu Hồng Nhân, rốt cuộc ai cũng muốn cùng giao hảo với một vị đại phu, đặc biệt là một đại phu tuấn tú, văn nhã, vừa có lễ vừa hào phóng.
Ngừng ở trước gian hàng trái cây, Khương Quy chọn năm quả lê vàng óng đưa lão bản cân. Tiếng nói khàn khàn, sẽ không có ai có thể tưởng tượng được tới nàng là một nữ nhân. Thời điểm cần xuống tay Khương Quy sẽ không có mềm lòng, một thang thuốc uống vào cổ họng, thanh âm của nàng liền thành như vậy, ngày sau cũng không khôi phục được thanh âm nhu hòa của một nữ nhân nữa, Khương Quy lại không thèm để ý, giọng nói cùng so với sự an toàn của bản thân, là không đáng nhắc tới.
Chu Thiết Quốc không chịu lấy tiền: "Mấy quả lê có thể giá trị bao nhiêu tiền, người chính là ân nhân cứu mạng A Bảo nhà ta." Bốn ngày trước, tiểu tử nhà hắn ra hàng quán, vừa chơi vừa cầm quả mận ăn, không cẩn thận đem toàn bộ quả mận nuốt vào, nếu không phải tiểu Khương đại phu kịp thời ra tay cứu chữa, A Bảo của hắn liền có thể sẽ chết.
Khương Quy không cùng tranh luận với hắn dựa theo thời giá đặt xuống năm đồng tiền, cầm lấy lê liền chạy. Phu thê Chu gia đã mang lễ vật đến cửa tạ ơn nàng rồi, làm ăn buôn bán nhỏ nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-khong-muon-chet/267716/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.