Dạ Tiểu Vũ ngẩn ngơ nằm trong lòng Trịnh Công, ngón tay vẽ loạn trên lồng ngực hắn.
"Ha ha..." Trịnh Công nắm lấy bàn tay nghịch ngợm, thành kính hôn lên nó một cách nhẹ nhàng, nâng niu nó tựa như báu vật trân quý nhất.
Từng nụ hôn của Trịnh Công đặt xuống, giống như ai đó cầm một chiếc lông vũ phết lên tim của Dạ Tiểu Vũ, khiến cho nó phải run rẩy sợ hãi.
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ đặt lên chiếc dây chuyền trên cổ Trịnh Công, chiếc dây chuyền bạc treo trên nó một chiếc lọ nhỏ xinh, chứa đựng một thứ chất lỏng nhàn nhạt màu xanh lam như màu của bầu trời, cũng giống như màu mắt của Trịnh Công hắn.
Chỉ còn đúng ba ngày nữa, tàu chiến của Dang sẽ đến nơi này, biến Venus thành một hành tinh của chết chóc và bom đạn.
Mà số phận của một vật hi sinh như cô, sẽ chỉ là chết phơi thây ở nơi này, hóa thành cát bụi, hoàn toàn biến mất, trở thành một dãy số liệu thống kê tử binh (binh sĩ chết trận) trên màn hình chỉ huy, lóe lên rồi vụt tắt.
Cô không thể nào chấp nhận một kết thúc lãng xẹt như vậy!
Tại sao cô lại phải đi theo con đường số phận này chứ?
Cô xứng đáng được sống tốt hơn! Cô không thể nào bỏ xác ở nơi này được!
Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lóe lên, cô nở một nụ cười xinh đẹp, tò mò chọc chọc chiếc lọ trên dây chuyền của Trịnh Công, nhẹ nhàng hỏi khe khẽ:"Thứ gì đây? Thật xinh đẹp..."
Trịnh Công đang vuốt ve tấm lưng trần của mỹ nhân, nghe câu hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-dai-nao-thit-van-vat-hi-sinh-tung-buoc-phan-kich/186004/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.