Sáng sớm, 4 giờ sáng, đôi mắt nhắm nghiền của Dạ Tiểu Vũ mở ra, hoàn toàn là một bộ dáng thanh tỉnh.
7 giờ 30 lũ người sao Jun sẽ tấn công doanh trại, không thể ngủ nữa!
Nhanh chóng đem mái tóc bó lại gọn gàng, đeo lên cặp đít chai ngàn năm không đổi, Dạ Tiểu Vũ lẻn ra ngoài khu kí túc xá. Cô phải chuẩn bị kĩ càng trước cuộc chiến này, là một pháo hôi, hơi sơ hở một chút là sẽ đi đời nhà ma ngay!
Tần Đông sau khi Dạ Tiểu Vũ rời đi thì ngay lập tức mở mắt, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô rời đi. Hắn chần chừ một chút rồi lẻn ra theo sau cô.
Sở Lưu đợi cho hai người bọn họ rời đi thì cũng mở mắt tỉnh dậy. Hắn nhìn bọn họ rời đi, khuôn mặt lạnh lùng vậy mà hơi biến đổi.
Cô gái kia...
Dạ Tiểu Vũ hoàn toàn không biết bản thân đã bị phát hiện, hí hửng xin phép được vào kho vũ khí.
"Sao vậy? Cho dù muốn ngắm súng thì cũng không đến mức dậy sớm vậy đi?" Nữ binh mặc áo che đi dấu hôn mờ ám, ánh mắt lia đi lia lại Dạ Tiểu Vũ.
"Vâng, em chỉ là muốn ngắm súng thôi mà, tại em rất tò mò..." Mồ hôi lạnh chạy ào ào sau lưng, Dạ Tiểu Vũ miễn cưỡng dùng luôn lí do mà nữ binh nói ra.
"Được rồi, vào đi!" Nữ binh mỉm cười, cấp giấy cho Dạ Tiểu Vũ.
Nha, ngắm súng a "ngắm súng".
"Lão Lâm, em cũng muốn "ngắm súng"!"
"Được, được, ha ha ha..."
... ...... ......
Dạ Tiểu Vũ đi vào kho súng, ánh mắt lóe lóe.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-dai-nao-thit-van-vat-hi-sinh-tung-buoc-phan-kich/185989/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.