Chung Nhất Thần đang trốn tránh cậu.            
Trừ cái lần gặp nhau ở sân bay đó, Lâm Tự hoàn toàn không thấy mặt Chung Nhất Thần đâu nữa. Cậu cố tình ở lại biệt thự nhà họ Chung, hy vọng tìm được cơ hội nói chuyện với hắn, ai ngờ ở suốt mấy ngày liền cũng không thấy người nọ quay về, rõ ràng là đang tránh mặt cậu. 
Tuy rằng Lâm Tự tỏ ra bình thường không có nghĩa là những người khác không nhận ra, mỗi đêm trước khi đi ngủ cậu đều vô thức liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt mang theo thất vọng không cách nào che giấu. 
Ở lại ăn vạ mãi cũng không hay lắm, được mấy hôm thì Lâm Tự thu dọn đồ về nhà. Cũng không phải chấp nhận từ bỏ người kia, chẳng qua cậu còn chính sự phải làm mà thôi. 
Lâm Tự lần này về nước cũng không an nhàn gì, cậu phụ trách làm luận văn nghiên cứu thực nghiệm cùng với vài học sinh năm tư nữa. Cả hội đỏ mắt đi tra thông tin các đối tượng nghiên cứu, rốt cuộc thống nhất Đằng Phong là tập đoàn phù hợp nhất với luận văn này. Thời gian trước Lâm Tự cũng từng nhắc qua với Chung Thành Lâm về đề tài luận ăn, chính anh cũng nói nên bắt đầu từ Đằng Phong. 
Phó tổng giám đốc sớm đã đánh tiếng qua, dĩ nhiên mấy em gái  lễ tân cũng thoải mái cho nhóm Lâm Tự vào, còn đặc biệt cắt cử người đi theo hướng dẫn họ. 
Lâm Tự ở lại công ty đến tận khi tan làm, tiễn mấy người trong nhóm về xong liền đứng sững lại trước cổng công ty. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311177/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.