Lúc Triệu Nhạc tỉnh lại đã thấy mình nằm trong phòng bệnh từ đời nào.
Nhớ tới lúc cậu nửa tỉnh nửa mê có người nào đó nói bên tên, giờ lại nằm trong viện cũng không lấy gì làm lạ.
Cậu ngồi dậy nhìn mu bàn tay cắm một đống kim tiêm. Người không còn sốt nữa, đầu cũng đỡ đau nhiều.
Lúc này cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Lâm Hưởng tay cầm thuốc lại gần, thấy Triệu Nhạc ngồi thừ người, nhẹ giọng than thở, đưa thuốc cho Triệu Nhạc, vừa rót nước vừa nói : “ Cái này phải uống trước khi ăn, uống đi rồi còn ăn.”
Triệu Nhạc muốn uống thuốc cũng không xong, banh tai ra mà nghe Lâm Hưởng lải nhải : “ Đêm qua chú đi uống rượu à? Thế chú có làm ra mấy cái hành động nghệ thuật như cởi truồng vì môi trường không? Tay chịu lạnh quá cũng bị khô hết rồi, chú làm cái gì thế hả? Anh mới không về có một ngày đã để mình sống dở chết dở, lỡ mà anh hai ngày không về có phải chú định cho anh đi viếng luôn không?”
Triệu Nhạc nuốt thuốc xuống, che mặt làm nũng: “ Anh đừng nói nữa, em đau đầu lắm.”
Hừ.” Lâm Hưởng ấy mà, bình thường với người lạ ngay cả gật đầu cũng lười, nhưng một khi đã để ý tới thì chẳng khác nào mấy bà nội trợ ưa lải nhải : “Tỉnh rồi thì chuẩn bị về thôi, bác sĩ nói gần đây phòng bệnh đang thiếu, Chung Nhất Thần còn đang đợi ngoài kia kia kìa.”
“Chung Nhất Thần?” Sao tự nhiên hắn ta lại tới đây?
“Là người ta đưa em vào viện đó.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311168/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.