Tuy rằng Chung Thành Lâm không tính sang đó chào hỏi, nhưng đối phương lại chủ động đuổi đám 0 kia đi, tự mình tới đây.
Thời điểm bên cạnh có người ngồi xuống, Lâm Hưởng theo bản năng hơi nghiêng đầu lại nhìn, vốn cũng chỉ định tùy tiện liếc mắt coi mặt mũi đối phương, ai ngờ đầu quay đi lại phải quay phắt lại, người đàn ông yêu nghiệt hồi nãy đang mỉm cười nhìn cậu.
Mẹ nó, nụ cười này lực sát thương quá lớn.
Nếu không phải đã nhìn mòn con mắt Lâm Tự xinh đẹp và anh em Chung gia đẹp trai khó tìm, Lâm Hưởng giờ này chắc mình bị trúng cả băng đạn mất rồi.
Nhìn mấy tiểu 0 xung quanh ai nấy mắt hình trái tim, có người thậm chí hét ra thành tiếng, Lâm Hưởng nghĩ thầm không biết tên này lớn đến tuổi này đã gây họa cho bao người.
“Mang cho cậu ấy một ly mị dạ chi tinh.” Người nọ gõ gõ lên mặt bàn phía Lâm Hưởng.
Bartender lập tức pha một ly cocktail, đặt một lát chanh mỏng lên ly sau đó đưa tới trước mặt Lâm Hưởng.
“Kính Dạ” Chung Thành Lâm ló đầu sang một bên, vươn tay ôm lấy cổ Lâm Hưởng : “ Cậu ấy là của tôi, cậu đừng lãng phí thời gian nữa.”
Người đàn ông tên Kính Dạ nghe thế nhíu mày : “ Nghiêm túc luôn à?”
“Vô nghĩa.”
Kính Dạ dùng cặp mắt phượng cẩn thận đánh giá Lâm Hưởng từ trên xuống dưới.
“Anh đừng bảo em anh ta họ Phượng nhá.” Từ khi nghe tên gã Lâm Hưởng đã thấy có chút đau trứng, quay đầu nhỏ giọng hỏi Chung Thành Lâm.nhimkishu98.wordpress.com
“Sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311156/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.