Nghe được âm thanh quen thuộc, Lâm Hưởng xoay đầu lại nhìn. Tổng cộng có sáu người, chắc là nghỉ trưa cùng nhau ra ngoài ăn cơm giờ mới về, Triêu Nhạc bị họ vây vào giữa, từ chỗ Lâm Hưởng chỉ có thể nhìn thoáng thấy, tầm mắt hai người chạm nhau nửa giây rồi lại bị che khuất.
Lâm Hưởng sợ run, chạy tới từ phía sau nắm lấy tay cậu ta, Triệu Nhạc quay lại, mấy người xung quanh thấy thế cũng ngừng bước chân.
Lâm Hưởng nhìn bọn họ ,lại quay sang nhìn Triệu Nhạc.
Mấy ngày hôm nay không làm sao liên lạc được, Lâm Hưởng rất lo lắng cho cậu ấy, Triệu Nhạc chẳng thèm nhắn một cái tin báo tình hình, chỉ thế cũng đủ làm Lâm Hưởng bực bội. Bực không phải vì chia xa, mà vì sợ cậu ấy xảy ra chuyện gì.
“Sao tự nhiên cậu lại bỏ đi không nói tiếng nào, gọi cũng không nghe máy?”
Triệu Nhạc nhìn cậu, nghiêng đầu cười : “ Anh nhận nhầm người rồi.”
“….” Lâm Hưởng sửng sốt, nhếch môi : “ Cậu sao thế?”
“Cậu nhầm rồi nha, thiếu gia nhà chúng tôi không biết cậu.” Một người đứng sau Triệu Nhạc đột nhiên nói.nhimkishu98.wordpress.com
Thiếu gia? Lâm Hưởng kinh ngạc nhìn Triệu Nhạc.
Nhận nhầm người cái rắm ấy, cậu ấy cùng ông quen biết có phải ngày một ngày hai đâu, nhầm thế quái nào được mà nhầm.
Lâm Hưởng sửng sốt là vì xưng hô của người đó – “Thiếu gia”? Mấy người này đều là nhân viên của Hưng Đạt, người bọn họ gọi là thiếu gia chẳng phải là con trai của tổng giám đốc Hưng Đạt sao? Triệu Nhạc từng kể với cậu trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311137/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.