Hai anh em Lâm gia đồng thời vào viện, đúng là vận đen. Tuy rằng tố chất cơ thể Lâm Hưởng không tồi, sốt hơn bốn mưa độ nhưng trông vẫn có tình thần nhưng lại chữa trị muộn, để đến khi hư nhược cơ thể rồi mới điều trị nên so với Lâm Tự thì nghiêm trọng hơn nhiều.
Miệng vết thương của Lâm Tự phục hồi rất nhanh, phẫu thuật xong hết thuốc tê thì tỉnh, ngoại trừ không được cử động ra thì sức khỏe khá tốt. Ngược lại thời gian Lâm Hưởng tỉnh táo lại không nhiều, quanh đi quẩn lại cũng nằm viện nguyên một tuần.
Ngày nào Triệu Nhạc cũng tới viện quanh quẩn cạnh Lâm Hưởng, lắm khi tỉnh lại Lâm Hưởng lại kêu cậu không cần đến nữa, ở đây có y tá rồi nhưng Triệu Nhạc nói, anh ngang bướng như thế làm sao em yên tâm giao cho y tá được.
Lâm Hưởng bị cậu ta làm cho cảm động, đã nhiều năm như vậy chưa từng có ai đối xử với mình tốt đến thế.
Mấy hôm nay Lâm Hưởng cũng dần biết thêm về chuyện của Triệu Nhạc. Cậu vốn là con nhà có học thức, con thứ tư mà nhà lại có tiền nên cũng chẳng nóng vội tìm việc làm, chính thế mới có thời gian vào viện chăm Lâm Hưởng.
Mỗi lần Lâm Hưởng tỉnh lại đều thấy Triệu Nhạc cầm ngón trỏ của mình nghịch ngợm, nói : “Anh, anh có cảm động không? Có cảm động tới mức thích em không?”
Lâm Hưởng không nói chỉ cười.
Cậu vẫn chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc Triệu Nhạc thích mình ở điểm nào.
Ngày nào Chung Thành Lâm cũng tới, đáng tiếc hầu hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311121/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.