Thực ra Lâm Hưởng rất muốn nói, tiền này là do anh trai cưng bán tuổi xuân mà kiếm được… Nhưng e là với tư duy của Lâm Tự, chắc chắn thằng nhóc này sẽ nghĩ cậu bán thân kiếm tiền…..Lâm Hưởng nhìn Lâm Tự hồi lau, sau đó nhìn trời, thôi đừng nói thì hơn. 
( Tức là em nó phí hoài thanh xuân ngồi nhà viết truyện đó =))) 
Cất thẻ ATM lại vào ví, Lâm Hưởng nói : “Anh không làm gì trái pháp luật hết. Được rồi, đừng khóc nữa, đi thôi.” 
Lâm Tự sụt sịt mũi đi theo anh trai, ai không biết lại tưởng thằng bé vừa bị mắng chứ. 
Vào hiệu sách,  lựa cũng được vài đầu sách rồi mà Lâm Tự vẫn chưa yên tâm, hỏi : “ Anh hai… Có thật anh không ăn cắp ăn trộm gì chứ?” 
“Nhìn mặt anh giống thằng ăn cắp thế cơ à?” 
“Nhưng mà.. Nhưng mà rõ ràng chúng mình sống cùng…” 
“Đấy là trước kia, sau này khác. Em mau bỏ mấy cái suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu đi.” 
Lâm Tự gật đầu nhưng cái mặt vẫn xị ra, rõ ràng là vẫn không chịu tin. 
Lên cấp 3 sách bài tập, sách tham khảo cũng đa dạng hơn, đủ nhà xuất bản, đủ các môn, đủ các loại sách. Lâm Hưởng trước khi tới đây cũng có tìm qua một số đầu sách chất lượng tốt nên đến chọn cũng khá nhanh. Chỉ mất một lúc số sách cần đều mua xong, cậu bảo Lâm Tự tự nhìn xem có muốn mua thêm cuốn nào không, hai anh em đi thanh toán tổng cộng gần 30 quyển sách, nhiều như vậy vác về không tiện nên  cậu thuê luôn người 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-cong-moi-la-tuyet-sac/1311111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.