“...Sao anh lại đến đây?”
Đỗ Mặc lắp bắp hỏi.
Mùi rượu trên người Phùng Dị rất rõ — cậu nhận ra ngay đó là mùi của rượu táo và gin.
Xem ra... uống không ít.
“...Anh uống rượu à?”
Phùng Dị khẽ gật đầu.
Có lẽ do men rượu, ánh mắt anh hơi lơ đãng, nhưng vẫn luôn dừng lại trên người Đỗ Mặc.
“Tiệc ở nhà.”
À, hiểu rồi.
Tiệc sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật Phùng Dị.
Ban ngày, Đỗ Mặc đã định chúc một câu “sinh nhật vui vẻ”, nhưng lời đến miệng lại thấy ngượng ngùng, thế nào cũng không nói ra được.
Cậu lùi lại một bước, nhường chỗ cho Phùng Dị vào nhà.
Hành lang lạnh hơn trong phòng, mà áo ngủ của Đỗ Mặc lại mỏng – cậu thấy lạnh.
Khi mở cửa cho Phùng Dị, cậu thoáng thấy tự ti.
Căn hộ nhỏ này, cộng hết diện tích lại... chắc còn không bằng văn phòng của Phùng Dị.
Có khi chỉ vừa đủ làm phòng nghỉ.
Đóng cửa lại, không gian kín, không bật điều hòa mùi rượu càng nồng.
Đỗ Mặc liếc đồng hồ – mười giờ rưỡi.
Phùng Dị chắc đã rời tiệc sớm.
Tiệc của hậu duệ đế quốc thường kéo dài đến tận khuya.
Ngoài những màn chúc tụng thông thường, còn có vài hoạt động đẫm m.á.u diễn ra lúc nửa đêm.
Sau khi phe cấp tiến lên nắm quyền, họ đã bãi bỏ mọi hành vi phi nhân đạo.
Nhưng tay họ chưa vươn tới Đông Thành.
Mới yên được vài năm, những cuộc săn đẫm m.á.u lại bắt đâu.
Đỗ Mặc hỏi:
“Anh... bỏ tiệc giữa chừng không sao chứ?”
Dù gì... anh là nhân vật chính mà.
Phùng Dị lắc đầu, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/5001509/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.