Phùng Dị bước thẳng về phía Đỗ Mặc.
Đỗ Mặc cảm thấy như đang đi chịu c.h.ế.t.
Sao lại trùng hợp thế này.
Sao lại đụng phải Phùng Dị ở đây chứ – theo nguyên tác, Alpha này giờ phải đang ở lễ kỷ niệm của công ty Chu Nhất cơ mà.
Thế quái nào anh ta lại tự dưng “thoát truyện” chạy ra đây? Mạch truyện loạn rồi, chẳng lẽ mình phải gánh hết?
Đỗ Mặc điên cuồng c.h.ử.i rủa cái hệ thống mơ hồ — tồn tại mà như không tồn tại — đổi lại chỉ là từng đợt đau đầu càng lúc càng dữ dội.
“Tăng ca à?”
Phùng Dị vừa mở miệng, áp lực đã ập đến.
Lại bị bắt quả tang rồi.
Đỗ Mặc nuốt nước bọt, hơi cúi đầu, tránh ánh mắt lạnh như băng của Phùng Dị.
Vì đau đầu, giọng cậu đứt quãng:
“Thực tập sinh làm việc... hiệu quả hơn dự kiến... nhiệm vụ hoàn thành sớm... nên... tan làm đúng giờ.”
“Cậu sao thế?"
Alpha điềm tĩnh này thực sự quá hiểu Đỗ Mặc – chỉ một ánh nhìn đã nhận ra trạng thái cậu không ổn.
Phùng Dị khẽ cúi xuống, thấy gương mặt vốn luôn bình thản của Beta kia giờ đã nhăn nhúm vì đau đớn.
Giọng anh bỗng trở nên gấp gáp:
“Chỗ nào khó chịu?”
Nhìn đôi giày da bóng loáng dừng lại ngay trước mặt mình, Đỗ Mặc hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ:
Tôi sao à?
Trước tiên anh nên hỏi chính mình đi – anh giận, nên tôi mới đau đầu đấy.
Thấy Đỗ Mặc cứ ôm đầu mãi, Phùng Dị hỏi tiếp:
“Đau đầu à?”
Đỗ Mặc gật đầu trong tình trạng t.h.ả.m hại, mồ hôi túa ra như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4941064/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.