Hai năm sau.
Vừa bước ra khỏi cổng Đông Sâm, Đỗ Mặc đã bị luồng gió lạnh trong hành lang tạt thẳng vào mặt.
Đông Thành năm nay vào đông sớm. Mới tháng Mười mà đã có hai trận tuyết rơi.
Chưa kịp vào thang máy, cậu đã bị một đồng nghiệp gọi giật lại:
“Đợi chút, Đỗ Mặc – giúp tôi một việc.”
Người đó tên là Vệ Hằng, thực tập cùng đợt với Đỗ Mặc ở Đông Sâm. Một Beta có vẻ ngoài rực rỡ, nhiều người lần đầu gặp đều tưởng anh là Omega.
Trong đợt tuyển thực tập sinh hơn chục người ấy, chỉ có hai người được ký hợp đồng chính thức – Đỗ Mặc và Vệ Hằng.
Nhưng Đỗ Mặc không hợp nổi với Vệ Hằng.
Vệ Hằng tin rằng Beta tốt nhất nên tìm một Alpha mạnh mẽ để dựa vào. Cậu ta đến Đông Sâm là để tìm một Alpha đủ giỏi để cưới.
Vệ Hằng cũng chẳng ưa gì Đỗ Mặc, vì Trưởng phòng Triệu thường chọn Đỗ Mặc đi tiếp khách.
Anh không hiểu nổi — đều là Beta, anh còn đẹp hơn Đỗ Mặc, tại sao Trưởng phòng lại không chọn anh? Câu hỏi đó, Đỗ Mặc có thể trả lời.
Nhưng cậu chẳng buồn giải thích.
— Trưởng phòng Triệu đi là để bàn chuyện làm ăn. Tôi đi là để làm việc. Còn cậu thì đi để tán Alpha.
Trưởng phòng đâu có ngốc. Dẫn theo một Beta với mục đích không trong sáng, ông ấy được lợi gì?
Được mất lòng khách hàng à?
Dù cậu ta có đẹp đến đâu đi chăng nữa — thì vẫn là Beta mà thôi.
Nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp đã làm việc chung hơn hai năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4941060/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.