Đỗ Mặc sững người.
Tuy nói sống chung với Phùng Dị rất hài hòa, nhưng... cũng chưa đến mức hai người cùng nhau đi ngắm sao chứ? Nhưng Phùng tiên sinh đã mở lời, Đỗ Mặc chỉ có thể nghe theo.
Cậu khập khiễng về phòng thay đồ, xe lăn và nạng đều bị “mất việc” – cậu cảm thấy mấy thứ đó quá khoa trương, cổ chân cũng đã hết sưng rồi, không cần đến nữa.
Tháp Thiên Thịnh nằm sâu trong cung điện cũ.
Chiếc xe đen của Phùng Dị bị chặn ở cổng lớn, yêu cầu xuất trình giấy thông hành.
Phùng Dị hạ kính xe, lộ ra gương mặt chẳng khác gì nguyên soái Phùng năm xưa – lính gác lập tức cho qua, không kiểm tra gì thêm.
Càng đi sâu vào trong, đường càng thông thoáng — xe chưa đến nơi, chướng ngại vật đã được dọn sạch.
Đỗ Mặc thầm nghĩ:
Đúng là cái đám đặc quyền c.h.ế.t tiệt.
Xe dừng dưới chân tháp.
Trước mắt là tòa tháp nguy nga tráng lệ, chẳng có chút nào giống nơi đã bỏ hoang mười năm.
“Có người bảo trì định kỳ.”
Phùng Dị giải thích.
Đỗ Mặc hỏi:
“Ngài... thường hay đến đây ạ?”
Nghe câu hỏi, vị Alpha lạnh lùng ít lời kia lại thoáng nở một nụ cười:
“Hồi nhỏ hay đến. Dùng thiết bị mô phỏng chiến tranh tinh hệ ở đây để chơi.”
Đỗ Mặc: “......"
Không hổ là thế gia đế quốc cũ.
Nguyên soái tương lai phải được huấn luyện từ khi còn là một đứa trẻ.
Điểm đến nằm ở đỉnh tháp phía Tây của cung điện Thiên Thịnh.
Sau khi đi thang máy lên tầng cao nhất, còn phải leo một đoạn cầu thang xoắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897616/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.