Bầu trời đêm sâu thẳm, sao trời lấp lánh như rắc bạc.
Từ khi đến thế giới này, Đỗ Mặc đã quen với việc một mình ngồi bên cửa sổ ngắm sao, dùng ánh tinh quang để xoa dịu những nỗi buồn không thể nói thành lời.
Cậu và gia đình vốn xa cách. Phụ thân là điển hình của chế độ hôn nhân ghép đôi kiểu đế quốc, tính cách bất hòa, ngoài kỳ động d.ụ.c mỗi năm thì gần như không sống chung một mái nhà.
Đỗ Mặc luôn là một người cô độc, hít thở khí lạnh ban đêm, làm bạn với bầu trời đầy sao. Bầu trời Mạt Tinh rất thấp, vào mùa đông – nhất là sau khi tuyết vừa rơi — chỉ cần giơ tay lên là như thể có thể chạm vào những vì sao sáng rực nơi chân trời.
Cậu lặng lẽ đi sau Phùng Dị, cảm thấy mình nên nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Phòng y tế nằm gần khu sinh hoạt của Omega. Xét đến việc Alpha mang khí chất mạnh mẽ có thể gây uy h.i.ế.p tiềm tàng với Omega chưa bị đ.á.n.h dấu, nơi này cách xa khu quân sự của Phùng Dị, gần như kéo dài qua toàn bộ khuôn viên trường. Bên ngoài là một vườn hoa nhỏ, được nhóm Omega chăm sóc cẩn thận – dù đã cuối thu, vẫn xanh tươi rực rỡ.
Cậu không ngờ Phùng Dị lại chủ động đến tìm mình... Câu nói “Tôi đến tìm cậu” khiến cả Đỗ Mặc và Bạch Ý đều lúng túng. Việc cậu bật thốt số điện thoại của Phùng Dị như một trò hề, Bạch Ý nghiêm túc ghi lại cũng thành trò hề – đặc biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-beta-dien-khong-noi-nua-roi/4897608/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.