Edit: Ryal
Mới chớp mắt, Trấn Viễn Tướng quân đã trở lại kinh thành.
Đoàn quân đông đúc kéo đến, những binh lính vừa trải qua ranh giới sống còn đều mặc nguyên áo giáp, phong tư lẫm liệt, lại toát lên vẻ tiêu điều âm u, nhìn từ xa như thể một đụn mây sấm đang trôi cuồn cuộn.
Đây mới chỉ là một bộ phận tướng sĩ có công cần được khen thưởng, đại đa số những người khác thì tổ chức yến tiệc trong doanh trại ngoài thành.
Người đàn ông trung niên cưỡi con ngựa cao lớn đi đầu chẳng phải ai khác ngoài Trấn Viễn Tướng quân, ông ta thân cao tám thước, khôi ngô tuấn tú, áo giáp trên người tỏa ra tia sáng sắc lạnh, dường như máu vẫn còn đang nhỏ giọt từ thanh kiếm dài bên hông.
Một người đàn ông khiến kẻ khác nhìn mà hãi sợ.
Nhưng bách tính xung quanh chẳng hề sợ hãi, bởi đây là Trấn Viễn Tướng quân, máu trên người ông ta là máu của bè lũ Tây Hạ, máu của kẻ thù.
Ai cũng nhìn ông ta với ánh mắt đầy sùng kính.
Không biết có kẻ nào gào lên: "Đại tướng quân uy vũ!".
Người dân nô nức hùa theo: "Đại tướng quân uy vũ!".
Lại có người hét: "Đại tướng quân là thần bảo hộ của Đại Chu ta!".
Đám đông tiếp tục hưởng ứng: "Thần bảo hộ!".
Mọi người đều bị chi phối bởi hiệu ứng đám đông, tất cả cùng quỳ xuống, từng tràng tung hô vang như sấm dậy.
"Thần bảo hộ!".
"Thần bảo hộ!".
Dân chúng ca ngợi nhiệt tình, tiếng tung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558262/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.