Edit: Ryal
Chuyện Thái tử nhiễm bệnh đã lan khắp Dương Châu, Tam Hoàng tử không giả câm giả điếc được nữa, đành đích thân tới thăm hỏi.
Hắn ta vừa vào sân viện đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y, đám hầu cận bưng thuốc và nước nối đuôi nhau đi lại, tất cả đều che kín miệng mũi, di chuyển rất khẽ nhưng cũng rất vội vàng.
Tam Hoàng tử dùng khăn vải che mặt, do dự một lúc rồi mới bước vào bên trong.
Thái tử đang nằm đó, áo trắng thuần, nét mặt gầy gò tiều tụy. Bất kì ai đứng cách một khoảng đều ngửi được mùi mục nát trên người gã, dường như cơ thể gã đang rữa dần từ bên trong, chẳng bao lâu sau gã sẽ cận kề cái chết.
Yến Minh Huyên cung kính hành lễ rồi gọi: "Nhị ca".
Thái tử không đáp.
Thái y nói cho Yến Minh Huyên biết Thái tử đã nhiễm bệnh được ba ngày, từ tối qua gã bắt đầu hôn mê.
Yến Minh Huyên tỏ vẻ giận dữ: "Vẫn chưa tìm được thuốc sao? Triều ta nuôi lũ các ngươi làm gì! Nếu Thái tử điện hạ gặp chuyện không may thì các ngươi có mười cái đầu không đủ để chém!".
Các Thái y sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
Yến Minh Huyên im lặng quan sát họ, nét mặt uể oải cùng những ngón tay dính đầy mực đen là bằng chứng cho việc họ đã thức trắng đêm để lật tìm sách thuốc.
Hắn ta thoáng yên tâm, thậm chí còn thấy phấn khích lạ thường.
Yến Minh Huyên tỏ vẻ rất buồn bã, tuyên bố muốn ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558241/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.