Edit: Ryal
"Được mấy viên rồi?".
"... Năm viên".
"Không phải, bốn viên mới đúng". Gã thanh niên khàn giọng cười cười. "Ta đã bảo em rồi, nếu đếm sai thì sẽ bị phạt".
Hắn bóp đùi Dung Ngọc đẩy sang hai bên, thịt đùi đẫy đà trắng mịn căng tràn giữa những ngón tay thon dài.
"Ngươi lừa ta". Dung Ngọc thở dốc, cậu không thể nhớ nhầm được. Cậu đang nằm ngửa, hai chân dang rộng, đóa hoa ở giữa ngậm một chuỗi hạt châu, còn nửa chuỗi khoảng chừng ba bốn viên chưa vào hết.
Đóa hoa kia ửng lên một màu chín rục, những hạt châu trắng ngà cũng dính đầy mật ngọt trong veo lấp lánh.
"Ta đâu có lừa em, nếu em không tin thì ta đếm cho em xem nhé". Vệ Kinh Đàn cười.
Dung Ngọc cau mày, cậu nghĩ Vệ Kinh Đàn sẽ đếm những hạt châu còn sót lại, ngờ đâu tên biến thái kia lại đưa ngón tay vào bên trong rồi lần mò từng chút.
"Hưm...". Dung Ngọc không nhịn được mà rên rỉ. Ngón tay Vệ Kinh Đàn rất dài, vách trong chật hẹp vốn đã chứa đầy những hạt châu lại bị ép nong ra để đón nhận thêm hai ngón tay của hắn, vị trí mẫn cảm nhất bị kích thích liên tục.
Hắn nói khẽ bên tai cậu, ngữ điệu cợt nhả: "Một, hai...".
Những cử chỉ của Vệ Kinh Đàn chậm chạp đến mức dường như hắn đang cố ý giày vò Dung Ngọc, khoái cảm được khuếch đại tận cùng, chầm chậm lan ra trong tâm trí, khiến cả thân người cậu kịch liệt run rẩy.
Dung Ngọc níu chặt đệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558236/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.