Chương trước
Chương sau


Edit: Ryal

Dung Ngọc rất bình tĩnh: "Những thứ có giá trị nằm trên bàn trang điểm".

Tên cướp kia nhịp nhịp chân hai lần, giọng điệu trở nên ngả ngớn: "Ta đổi ý rồi, ta muốn cướp sắc".

Bàn tay vốn đang mân mê trên cổ cậu bắt đầu trườn xuống dưới, vuốt ve xương quai xanh mảnh dẻ, lớp chai mỏng trên những ngón tay thon dài khiến làn da mịn màng chuyển màu hồng rực.

"Da dẻ mềm mại thế này, vừa nhìn đã biết em được người nhà nâng niu chiều chuộng". Gã trai để lại những dấu tay trên khắp cơ thể Dung Ngọc bằng những cử chỉ đầy suồng sã. "Em nói xem, ban nãy em vừa làm gì thế? Hửm?".

Dung Ngọc thản nhiên đáp: "Thủ dâm". Giọng cậu khàn đi vì tình dục.

"Thủ dâm?". Gã trai cười xùy một tiếng, cúi xuống bên cậu, hơi thở nóng rực phả vào vành tai khiến làn da nơi ấy ửng lên sắc hồng.

Hắn vừa mút vành tai Dung Ngọc vừa hỏi: "Chẳng phải công tử nhà giàu như em thường có những người hầu chuyên phục vụ chuyện gối chăn ư? Cớ sao em phải tự giải tỏa cho mình?".

"Đúng là có một tên". Vành tai Dung Ngọc vốn mẫn cảm, cậu run run, nhưng ngữ điệu vẫn vô cùng bình tĩnh. "Hắn đi rồi".

Chẳng biết câu nói ấy đã chạm đến dây thần kinh nào của tên cướp, bởi cậu cảm nhận được hơi thở của hắn bỗng nặng nề hơn, giọng hắn cũng trở nên tàn độc: "Hay ta tìm nó về để em tiếp tục ở bên nó nhé, được không?".

Dung Ngọc thản nhiên đáp: "Được".

Có vẻ gã trai kia đang bực tức, bàn tay hắn siết lấy cổ cậu, tiếng nói như rít qua từng kẽ răng: "Em cứ mơ đi!".

Hắn hít một hơi sâu, dằn cơn giận xuống đáy lòng: "Ta thấy tên sai vặt thiếp thân của em vừa gầy gò lại vừa yếu ớt, chắc nó cũng không thỏa mãn được em đâu nhỉ. Hay để ta giúp em thư thái hơn vậy?".

Dung Ngọc gần như không thở nổi, nhưng cậu không hoảng loạn, cũng không sợ hãi, thậm chí đôi môi đỏ mọng còn thoáng nhếch lên. Cậu vờ khiêu khích: "Ngươi làm nổi không thế?".

"Đúng là phường lẳng lơ". Tên cướp cười trầm. "Em cứ thử một lần rồi sẽ biết".

Một tay hắn kéo tay Dung Ngọc, tay kia bóp mạnh bên eo, bế xốc cậu dậy, quăng cậu xuống giường.

Dung Ngọc còn chưa kịp phản ứng thì hai tay đã bị trói chặt bởi một tấm lụa mềm chẳng biết được lấy từ đâu ra. Cậu không hề giãy giụa, ngược lại còn bình thản đợi chờ, nhưng tên cướp không làm gì thêm nữa.

Dung Ngọc không còn thị giác, nhưng thính giác của cậu lại trở nên vô cùng nhạy cảm – cậu nghe thấy nhịp thở gấp gáp từ gã trai kia và tiếng sột soạt quần áo, tất cả đều tuyên bố rằng hắn chưa từng rời đi, chỉ đang đứng ở cách đó không xa và chăm chú ngắm nhìn cậu.

Ánh mắt bỏng cháy kia như hóa thành thực thể, chu du khắp da thịt cậu, khiến cậu thấy bồn chồn hơn cả những đụng chạm trực tiếp.

Nóng quá, Dung Ngọc nghĩ. Cậu bứt rứt, cậu nôn nóng, nhịp tim càng lúc càng nhanh, càng lúc càng rạo rực, như thể tình ái đang hòa lẫn trong từng giọt máu đỏ.

"Chỉ vậy thôi sao?". Dung Ngọc không nhịn được mà cất lời.

Cậu liếm môi, nuốt nước bọt, đôi môi khô khốc. dương v*t vừa mềm đi ban nãy lại tiếp tục ngẩng đầu, cơ mông siết chặt, bản năng khiến chúng không ngừng co rụt để giảm nhẹ nỗi khát khao.

Gã trai chỉ đứng im, không nói một lời.

Dung Ngọc thở ra thật nhẹ, hơi ngưỡng cổ, để lộ yết hầu yếu ớt. Từng giọt mồ hôi lấm tấm trên cái cằm trắng mịn, vài sợi tóc lưu luyến luẩn quẩn xung quanh.

Sắc trắng tinh khôi, màu đen thật đậm, tất cả tạo nên một sự tương phản kiều diễm, tựa như loài quỷ của dục vọng muốn dụ dỗ phàm nhân đọa xuống vực sâu thăm thẳm.

Hai mắt gã trai tối sầm, cuối cùng hắn cũng bước lên một bước.

Mùi hương thuộc về hắn hung hãn bao trùm lấy Dung Ngọc. Cậu chỉ cảm thấy phấn khích, đôi môi xinh đẹp khẽ hé, để lộ một phần đầu lưỡi đỏ tươi.

Hai chân cậu thiếu niên bị ép phải dang rộng, đôi tay thô ráp miết mạnh vùng da mẫn cảm và mềm mại nhất bắp đùi, tạo nên cơn đau nhức nhối. Đóa hoa đang náu mình cũng bị tìm ra chỉ trong một phút giây ngắn ngủi.

Không khí lành lạnh xông vào vách trong mềm nhũn, Dung Ngọc giật mình, mật ngọt tuôn ra.

"Bảo sao ta lại ngửi thấy mùi dâm đãng, hóa ra ở nơi này còn có thêm một bộ phận khác". Giọng gã trai vừa thấp vừa khàn, những ngón tay thô ráp lần tới lối vào chật hẹp, xoa mạnh một cái.

"Ưm, a!". Dung Ngọc đau tới nỗi phải kêu lên, nhưng đôi môi cậu vẫn mỉm cười đầy phấn khích. Hẳn nhiên đi kèm với cơn đau là cảm giác sung sướng không gì sánh kịp.

"Vừa mới chạm vào đã chảy đầy nước thế này, em dâm thật". Bàn tay gã trai ướt đẫm vì mật ngọt từ đóa hoa, hắn lướt dọc theo lối vào, bóp mạnh nhị hoa nhô cao khỏi những cánh hoa mềm mại.

Khoái cảm mãnh liệt xộc thẳng lên đại não, đôi mắt Dung Ngọc trợn to sau lớp vải đen, cậu không kìm được tiếng rên rỉ: "A... ha, ư!".

"Sao nào, sướng lắm phải không?". Gã trai tàn nhẫn giày vò nhị hoa, khiến hạt đậu đáng thương sưng lên như ứ máu, mang lại cảm giác sung sướng tột cùng.

Dung Ngọc há to miệng, thở dốc, khoái cảm lan tràn khiến hai lá phổi như nghẽn lại. Cơ thể cậu không ngừng co giật và run rẩy, dường như mọi xúc giác đều đổ dồn về nơi mà gã trai kia đang nắm giữ.

"Ha... A, ưm... Sướng chết đi được... Ư! A a a a!".

Một ngón tay đâm thẳng vào bên trong, hung hãn xâm chiếm con đường chật hẹp, vết chai mỏng cọ xát vách thịt mềm, giúp Dung Ngọc chạm cực khoái chỉ trong nháy mắt.

Vòng eo mảnh khảnh ưỡn cong như sắp gãy, mảnh vải đen không ngăn nổi một màu trắng toát vì choáng váng hiện ra trước mắt Dung Ngọc. Đầu cậu ong ong, cặp đùi run rẩy, từng dòng mật ngọt tuôn khỏi đóa hoa nhớp nháp.

Tên cướp không rút tay ra ngoài, ngược lại còn nhân cơ hội đó để tìm tòi sâu thêm, liên tục đổi hướng.

Hắn nằm đè trên người Dung Ngọc, vừa liếm những giọt mồ hôi rịn ra trên khuôn mặt đỏ bừng vừa khàn giọng chế giễu: "Em nên tự nhìn bản thân em trong gương lúc này, dâm chết đi được, giống gái điếm thấp hèn hơn là thiếu gia tôn quý".

Dung Ngọc thở dốc từng nhịp, môi đỏ như máu, chẳng những không giận mà còn cười mỉa mai: "Ngươi thì không thấp hèn sao? dương v*t của ngươi còn đang tì vào đùi ta đấy".

Gã trai nhếch miệng, cố tình đẩy eo về phía trước, khiến thịt đùi cậu lún xuống. Dung Ngọc cảm nhận được thứ cứng ngắc và nóng rực kia qua một lớp vải.

Cậu lại khiêu khích: "Ngươi chỉ biết dùng tay thôi à? Chẳng lẽ ngươi giỏi ba hoa nhưng lại chỉ là tên bất lực?".

"...". Gã trai im lặng một chốc, sau đó bật cười, mân mê đôi môi cậu, ngữ điệu âm u mà giận dữ: "Nên bịt cái miệng xinh này vào mới phải".

Hắn vừa dứt lời, một vật thể hình trụ lạnh như băng đột ngột bị đẩy vào trong khoang miệng ấm áp. Dung Ngọc kêu a ư, ngẩn người.

Lưỡi cậu bị đè chặt tới nỗi không thể nhúc nhích, cậu chỉ biết có lẽ vật này làm bằng ngọc, trên bề mặt có thứ gì nhô ra.

Nhưng chẳng bao lâu sau Dung Ngọc đã không còn để tâm đến việc tìm tòi lai lịch của nó nữa – bởi đôi chân cậu bị gã trai xốc lấy, đẩy mạnh sang hai bên, thứ thô to nóng rực áp sát lối vào, chiếm cứ đóa hoa ấm áp.

Từng cú thúc hung hãn kéo đến, khoái cảm cũng trào dâng như thủy triều, thậm chí cậu còn không thở nổi.

Hai mắt cậu bị che kín, miệng bị lấp đầy, tiếng rên chuyển thành những tiếng nấc đầy tội nghiệp, đôi tay không ngừng giãy giụa, nom hệt như một chú rắn trắng bé nhỏ đang khát tình.

"Hừ... Khít thật, gãy của ta mất". Gã trai thở ra một tiếng trầm trầm, một tay đè vai Dung Ngọc xuống ép cậu phải nằm im, tay kia bóp eo cậu, đẩy vào thật mạnh.

Căn phòng đầy những tiếng da thịt chạm nhau hòa cùng âm thanh dính dớp.

Chưa đến nửa khắc trôi qua, Dung Ngọc lại bắn.

dương v*t vốn yêu kiều giờ lại sưng lên, đỏ ửng, nằm im lìm nơi bụng dưới, xung quanh trải đầy dịch đục.

Gã trai bật cười: "Ta còn chưa chạm vào em mà em đã bắn, rốt cuộc ai mới là người bất lực đây, hửm?".

Hắn vừa thúc eo vừa dùng tay đưa đẩy cây gậy ngọc, cứ như thể đang chơi cả miệng dưới lẫn miệng trên của tiểu thiếu gia cao quý. Nước bọt chảy xuống dọc khóe môi, khiến đôi môi cậu càng thêm đầy đặn, thấm đẫm sắc đỏ.

"Dâm chết đi được". Tên cướp cảm thán rồi hôn lên đôi môi ấy.

Hắn hạ eo, đâm vào vị trí sâu nhất, quy đầu cũng quen đường quen nẻo mà tìm đến nơi nhạy cảm nhất trong đóa hoa mềm mại.

Khác với những khoái cảm râm ran trong mạch máu khi trước, lần này Dung Ngọc muốn kêu thật to, vậy mà cậu chỉ được phép tuôn ra những tiếng nức nở nghẹn ngào. Cây gậy ngọc dần nóng lên, không ngăn nổi nước bọt chảy tràn ra từ khóe miệng.

Cậu giãy giụa không ngừng, mái tóc đen nhánh xõa tung, dường như được lớp mồ hôi óng ánh khảm chặt vào làn da trắng như tuyết, xương quai xanh đỏ ửng, những đường cong quyến rũ cũng lấm tấm mồ hôi.

Mảnh vải đen ướt đẫm vì nước mắt của Dung Ngọc, một giọt lệ chảy dài.

Cậu quả thực đã bị giày vò thê thảm, nhưng phong thái lại đẫm nhục dục đến mức người ta chỉ muốn xâm phạm chứ chẳng thấy tội nghiệp bao nhiêu.

Gã trai lấy cây gậy ngọc ra khỏi miệng cậu, vừa cắn cổ cậu vừa hỏi: "Thế nào? Tiểu công tử, em có hài lòng với dương v*t của ta không?".

Dung Ngọc vừa được trả tự do đã đưa lưỡi liếm mép, thở dốc từng nhịp: "Ha... Ha, a... Sướng... Sướng lắm... To quá...".

Dù đôi mắt cậu đã bị che đi, nhưng chỉ cần nhìn khóe miệng cong cong cũng đủ biết cậu đang hưng phấn đến chừng nào – còn đâu vẻ đáng thương lúc trước.

Gã trai thấp giọng chửi thề một tiếng, vỗ nhẹ lên má cậu: "Sao mà em dâm thế này? Bình thường em chưa được ai đút no bao giờ phải không, hử?".

Dung Ngọc chỉ há miệng thở dốc, mảnh vải đen không giấu nổi vẻ quyến rũ trên gương mặt, suối tóc đen nhánh xõa tung, dường như đã nghiện ái tình.

"A ưm... Nhanh hơn chút nữa... Ha, a... Sâu hơn chút nữa...".

Cảm xúc trong lòng Vệ Kinh Đàn giờ đây vô cùng phức tạp. Một nửa hắn thấy Dung Ngọc đẹp hút hồn, khiến máu nóng trong người mình sục sôi, nửa còn lại thì nghĩ Dung Ngọc quá dâm đãng, đến mức ngay cả một tên cướp tầm thường mà cậu cũng chấp nhận.

Mai sau hắn đi rồi thì sao đây? Liệu Dung Ngọc có tìm kẻ khác?

Ý nghĩ ấy vừa thoáng xuất hiện mà Vệ Kinh Đàn đã thấy đỉnh đầu mình xanh ngắt, khiến hắn chỉ muốn giết người. Hắn giận tới nỗi dương v*t lại càng cứng hơn, suy đi tính lại, cuối cùng quyết định nên chơi chết Dung Ngọc ngay lúc này là tốt nhất.

"Muốn sâu hơn nữa à? Được, ta sẽ thỏa mãn ước nguyện của em!". Vệ Kinh Đàn nói bằng giọng u ám.

Hắn vòng hai chân Dung Ngọc quanh eo, tay ôm mông cậu, bế xốc cậu lên rồi bước xuống giường. Thằng em bên dưới vẫn vùi mình trong đóa hoa mềm mại, cứ mỗi bước đi lại chôn sâu thêm một tấc.

Dung Ngọc gần như phải hét lên, hai tay níu chặt lấy cổ gã trai trước mắt: "A, a! Sâu quá rồi! Buông ta ra... Ha, ưm... Ta muốn ôm ngươi...".

"Ôm cái con khỉ!". Vệ Kinh Đàn lớn tiếng quát, giọng điệu vừa ấm ức vừa giận dỗi.

Nói thì nói thế, nhưng hắn vẫn cởi trói cho cậu.

Dung Ngọc ôm cổ hắn, ngón tay bấu mạnh vào bờ lưng rắn rỏi, để lại những dấu vết nhạt màu. Vệ Kinh Đàn nghiến răng bóp mông cậu rồi cố sức ấn xuống.

Quy đầu phá tung lối vào mềm mại, đặt chân đến một vùng ấm áp.

Vệ Kinh Đàn sướng tới nỗi hít một hơi sâu, toàn thân nổi da gà, Dung Ngọc hét lên một tiếng.

Khoái cảm ập đến khiến cả người cậu vỡ tan, thậm chí cậu còn có cảm giác như thể mình là một chiếc thuyền bé nhỏ lênh đênh giữa đại dương không bến bờ, sóng biển dập dềnh bao quanh cậu, khiến cậu không thở nổi.

Cậu chỉ biết ngửa cổ ra sau, tạo nên đường cong đẹp đến tột cùng, hệt như một chú thiên nga kiều diễm.

Cậu gần như ngạt thở, đôi mắt thất thần trợn to, mảnh vải đen ướt nhẹp vì nước mắt.

Vệ Kinh Đàn ngậm lấy yết hầu mảnh mai, vừa mút vừa cắn nhẹ, chế giễu cậu như muốn trả thù: "Đủ sâu chưa? Em sướng chứ?".

Bờ mông trắng mịn bị hắn bóp tới nỗi đỏ bừng, thịt mềm sóng sánh tràn khỏi kẽ tay. Vệ Kinh Đàn thúc thật nhẹ, dương v*t càn quấy trong tử cung yếu ớt, bụng Dung Ngọc cũng phồng lên.

"Em chỉ thấy thỏa mãn với dương v*t to chừng này thôi nhỉ?". Hắn cắn cổ cậu, tạo thành những dấu răng rướm máu, nhưng cơn tức vẫn chưa nguôi. "Ta phải chơi nát con bướm lẳng lơ này mới được, nếu không thì mai sau gặp ai em cũng dâm như thế!".

Hắn còn chưa dứt lời đã bị tát cho một cái, cú tát không quá mạnh, Dung Ngọc thực sự đã cạn sức, cậu mắng hắn mà giọng cũng mềm như bông: "Đồ chó điên!".

Vệ Kinh Đàn sửng sốt: "Em nói gì?".

Dung Ngọc cắn vào vai hắn, rên rỉ: "Ưm... Chó điên... Đừng có giở chứng nữa... Rút ra đi... Sâu quá, ta không chịu được... A...".

Vệ Kinh Đàn túm tóc cậu, dùng răng cắn mảnh vải đen rồi giật mạnh xuống, để lộ đôi mắt ướt đẫm của cậu thiếu niên.

"Em biết là ta sao?".

"Ừ... Biết... Ha, a... Đừng cử động nữa...". Dung Ngọc không chịu nổi khoái cảm đáng sợ đến nhường này, cứ mỗi lần Vệ Kinh Đàn thoáng nhúc nhích là dương v*t hắn lại vào sâu hơn, thậm chí cậu còn có cảm giác như bị hắn đâm xuyên qua cơ thể.

Đôi mắt hoa đào diễm lệ đã hoàn toàn đánh mất tiêu cự, hai con ngươi của Dung Ngọc trợn trắng, nước mắt chảy ròng ròng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, đầy mồ hôi và nước mắt, dâm đãng không gì sánh được, lại đáng thương không gì tả nổi.

Sắc đỏ của ái dục lan khắp làn da trắng nõn, mật ngọt hòa lẫn với mồ hôi. Cậu được gã thanh niên cao lớn ôm vào lòng, có vẻ nhỏ bé xiết bao, nom như một miếng bánh được phủ lớp mật đường sền sệt.

"Từ bao giờ em nhận ra ta?". Vệ Kinh Đàn truy hỏi.

"A... Ngay, ngay từ đầu... Ưm a... Đã chỉ có mình ngươi...".

Ngay từ đầu đã chỉ có mình Vệ Kinh Đàn được thưởng thức miếng bánh ngọt ngào ấy.

Ryal's note: Dạo này mình nghỉ hơi nhiều இ௰இ Từ nay mỗi ngày mình sẽ ra 2 chương cho đến khi bận lại nha.

Đền mọi người một bức comm đẹp trai khủng khiếp (●'◡'●) Chó điên 📴 → Cún con si tình 🔛

Artist: Đặng Huyền





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.