Edit: Ryal
Sở Đàn quay về phủ họ Dương trước khi trời sáng.
Dung Ngọc vẫn còn đang ngủ, bầu má tròn tròn tựa trên gối, gương mặt trắng trẻo không mang nét lạnh lẽo thường thấy mà lại có vẻ ngoan ngoãn ít lời.
Sở Đàn giơ tay sờ từ mặt xuống cổ chủ nhân, không kìm được mà nhéo khẽ dái tai mềm mại. Dung Ngọc cau mày lẩm bẩm: "Hôi quá".
"Ta làm em thức giấc sao?". Hắn hỏi.
Cậu không mở mắt, cũng không hỏi hắn đi đâu, chỉ ậm ừ đáp: "Cút đi tắm cho sạch".
"Ta tắm rồi". Sở Đàn đã tự giác sang chỗ Khương Tề tắm sạch vết máu rồi mới quay lại.
Hắn vừa nói vừa trèo lên giường, mặc cho Dung Ngọc chê bai mà kéo cậu vào lòng ôm thật chặt: "Công tử ngủ thêm một lúc nữa đi, sáng dậy là sinh nhật em rồi đấy".
Cậu đẩy hắn ra một hai lần, thấy không được thì đành kệ. Sắc trời còn sớm, ban nãy Dung Ngọc ngủ không ngon, thế mà cái ôm quen thuộc của gã thanh niên lại giúp cậu nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Nhưng Sở Đàn không ngủ. Hắn ngắm nhìn gương mặt cậu, bất giác nhớ lại cuộc trò chuyện giữa mình và Thái Thư.
Một canh giờ trước, tại cứ điểm thành Tây, Thái Thư xử lí vết thương cho Sở Đàn.
Số lính canh ở mỏ muối nhiều gấp đôi dự tính, dù hắn đã rất cẩn thận nhưng vẫn phải chịu vài thương tích không đáng kể trên tay.
Thái Thư bôi thuốc rồi băng bó cẩn thận. Hắn ta nhìn vết sẹo trên bả vai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558207/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.