Edit: Ryal
Khi bầu trời chuyển sắc trắng bạc, phủ họ Dương rộng lớn dần tỉnh giấc.
Đám người hầu quét sân, lau dọn, chuẩn bị đồ ăn sáng... Mỗi người một việc, tất bật nhưng không ồn ã.
Căn viện của Dung Ngọc lại im ắng lạ kì. Dung Ngọc thường dậy muộn, Mặc Thư cũng ngủ thêm nửa canh giờ, thế mà hôm nay nó còn chưa tỉnh giấc đã nghe thấy một âm thanh vang dội trong trẻo.
"Chát...".
Mặc Thư đã quen nghe mà vẫn sợ hết hồn, nó mơ màng ngồi dậy, quay sang, cười tít mắt.
"Sở Đàn, ngươi giỏi lắm! Mới sáng sớm đã trèo lên giường công tử! Ngươi không biết xấu hổ à?".
Sở Đàn ôm lấy dấu tay đỏ chót trên mặt, buông mành, lớp vóc đỏ che kín chiếc giường và cả tầm mắt của Mặc Thư.
Đáng đời! Mặc Thư lườm hắn, gấp chăn rồi lui ra. Nó đâu phải loại chỉ biết trèo lên giường chủ, nó ở chức hầu cận có công ăn việc làm đàng hoàng đấy nhé.
Trên giường, Dung Ngọc nhìn Sở Đàn, đôi mắt tĩnh lặng như hồ nước xuân mà lời nói thốt ra lại không hề êm ái: "Mặc Thư nói đúng đấy, mới sáng sớm đã trèo lên giường, ngươi không biết xấu hổ hay sao?".
Sở Đàn mặt dày đáp: "Không ôm công tử thì ta không ngủ được".
"Ta thấy tối qua ngươi ngủ ngon lắm".
"Chẳng lẽ tối qua công tử tới phòng ta?". Hắn mở to mắt, bỗng cúi sát lại gần cậu, giở giọng trêu. "Thì ra công tử đang giận vì tối qua ta không theo hầu".
Dung Ngọc lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558200/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.