Edit: Ryal
Dĩ nhiên Dương Hoài Diệp không đồng ý cho Dung Ngọc tới sòng bài, Mặc Thư cũng tìm mọi cách khuyên can, cuối cùng họ đưa cậu về phủ.
Nhưng sao Dung Ngọc đã quyết thì sao có thể dễ dàng buông tay cho được.
Nửa đêm, cậu vỗ vỗ Sở Đàn đang nằm gác cho mình.
Sở Đàn lơ mơ tỉnh dậy, mắt chưa mở mà tay đã vô thức thò vào trong áo cậu, vuốt ve vòng eo nhỏ gầy, giọng khàn khàn biếng nhác: "Công tử muốn ư?".
Dung Ngọc hít một hơi sâu, nhắm mắt, giơ tay tặng hắn một cái tát vang dội.
"Tỉnh chưa?".
Lúc này Sở Đàn mới mở mắt, đôi ngươi đen láy chẳng chút mơ màng. Hắn cong môi, hôn lên lòng bàn tay ửng đỏ của Dung Ngọc: "Công tử có gì cần sai bảo ta?".
"Đưa ta tới sòng bài".
Sở Đàn cụp mắt: "Không được. Nơi đó rất nguy hiểm".
Sòng bài là nơi thượng vàng hạ cám, một công tử sống trong nhung lụa quyền quý bước vào đó chẳng khác nào miếng thịt tươi non rơi xuống trước bầy thú hoang đói bụng, cậu sẽ bị gặm sạch đến xương tủy chỉ trong một cái chớp mắt.
Dung Ngọc đáp mà không hề nghĩ ngợi: "Có ngươi thì sợ gì nguy hiểm".
Sự tin tưởng vô điều kiện ấy khiến Sở Đàn thầm vui sướng, nhưng hắn vẫn từ chối cậu: "Cụ lớn mà biết thì ta lại bị đánh bằng hèo nữa cho coi".
Bị từ chối hai lần, Dung Ngọc hơi bực. Cậu nheo mắt: "Ngươi sợ hèo của bà cụ chứ không sợ roi của ta à?".
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/3558194/chuong-50.html