Khi Mặc Thư sốt sắng mời được Thái Thư về thì Dung Ngọc đã ngủ. Cậu ngủ không yên, đôi mày nhíu lại, mí mắt giần giật, chẳng biết đang mơ thấy gì.
Thái Thư không dám đánh thức bệnh nhân vất vả lắm mới yên tĩnh lại, chỉ đành bắt mạch rồi quan sát qua loa.
"Cơ thể Dung Tam công tử không sao, chỉ là lửa giận hại thân dẫn đến việc khí huyết ngưng trệ, tâm trạng thất thường, để tôi kê cho cậu ấy vài toa thuốc uống mỗi ngày là được".
Mặc Thư nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt lấy đơn thuốc như cọng rơm cứu mạng, vội vàng chạy xuống bếp.
Chỉ còn lại Sở Đàn. Hắn lập tức nghiêm mặt hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?".
Thái Thư trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ban nãy thuộc hạ cũng chỉ xem sắc mặt và bắt mạch cho cậu ấy, gần như không thể kết luận được điều gì. Toa thuốc mà thuộc hạ vừa kê có lẽ cũng là vô dụng".
"Vô dụng?". Sở Đàn sầm mặt.
"Những vị thuốc ấy cùng lắm cũng chỉ có tác dụng an thần và lưu thông khí huyết, thế nhưng chứng bệnh của Dung Tam lang không xuất phát từ cơ thể". Thái Thư chỉ vào ngực mình. "Mà là tích tụ trong tim".
Hắn ta nói tiếp: "Mấy năm trước thuộc hạ từng theo chân sư phụ ngao du khắp nơi để chữa bệnh. Thuộc hạ đã gặp một người con gái vừa lên kiệu hoa chưa được bao lâu đã mất chồng, do đả kích quá lớn nên nàng không ăn không uống, đêm đêm khó ngủ, đôi mắt trống rỗng, trông hệt như một cái xác. Cha mẹ nàng mời thuộc hạ cùng sư phụ tới xem bệnh, đến nơi chỉ thấy tay chân nàng bị buộc chặt vào giường. Hai vị phụ mẫu thân sinh giải thích rằng nếu không làm vậy thì con gái họ sẽ tìm đủ mọi cách để tự kết liễu – dường như nàng đã bị điên".
"Nghe Thế tử kể về tình hình của Dung Tam lang, thuộc hạ thấy cũng có đôi phần giống và đôi phần khác với căn bệnh kia. Thuộc hạ sẽ về đọc lại cuốn sách của sư phụ để tìm cách chữa trị".
Sở Đàn trầm ngâm.
Đến lúc Thái Thư chuẩn bị cõng hòm thuốc ra về, hắn mới hỏi.
"Cuối cùng ngươi có... chữa được cho cô gái kia không?".
"Thưa không. Nàng đã thắt cổ tự vẫn nhân lúc cha mẹ không để ý".
Dung Ngọc vừa tỉnh đã nghe thấy Mặc Thư và bà vú Tần đang nhỏ giọng thì thầm với nhau.
"... Mẹ không biết Cố tiểu tướng quân ngông cuồng đến mức nào đâu, Thái tử bảo ngài ta xin lỗi mà ngài ta cũng chỉ xin lỗi cho có".
Bà vú Tần nói: "Thái tử điện hạ là người ôn hòa tốt bụng, đức độ tài hoa, có ai mà không biết. Mỗi tội ngài ấy hiền lành quá, thế nên Cố tiểu tướng quân chỉ kính trọng chứ không sợ ngài ấy".
Mặc Thư đang oán giận Cố Việt Trạch, không ngờ bà vú Tần lại đổi chủ đề sang Thái tử. Nó kinh hãi: "Mẹ đừng nói thế, nghị luận về Thái tử là tội chết!".
"Mẹ đã gần đất xa trời rồi, sợ gì chết với sống? Mà thôi, mẹ đi xem thuốc sắc xong chưa đã, mày ở lại với ca nhi đi".
Dung Ngọc ngước mắt nhìn tấm màn bằng lụa, thầm nghĩ: Kính trọng nhưng không sợ? Chẳng qua Cố Việt Trạch vốn là người của Thái tử mà thôi. Nếu không có Thái tử mớm lời thì hắn ta cũng chẳng dám làm như thế.
Và Thái tử cũng chẳng phải kẻ ôn hòa tốt bụng như lời bà vú Tần tâng bốc. Gã là một tên nham hiểm, những mánh khóe đằng sau lớp mặt nạ kia đủ để khiến người ta kinh sợ.
"Ca nhi tỉnh rồi". Mặc Thư vừa mừng vừa thấp thỏm. "Cậu có đói không? Phòng bếp đã chuẩn bị cơm nước, có món ruột vịt kho cùng ngó sen mà cậu thích nhất đấy, cả trà sữa nữa, để em mang lên cho cậu dùng".
"Không cần, ta không đói".
"Sao mà không đói được ạ, cậu ngủ đến tận trưa, đã ăn gì ngoài bữa sáng đâu". Mặc Thư lo lắng. "Hay nếu không có khẩu vị thì cậu uống ít cháo loãng cho ấm bụng vậy".
Dung Ngọc trở mình quay lưng về phía nó, giọng nhẹ bẫng: "Đừng nói nữa. Ta mệt lắm rồi".
Sức lực khắp người cậu như bị rút kiệt đi mất, chỉ còn lại cơ thể héo mòn. Ngay cả suy nghĩ cũng chậm chạp như một bánh răng cưa đã gỉ, mỗi lần chuyển động lại thấy vô cùng gian nan.
Cậu không muốn nói chuyện, không muốn ăn, không muốn nhúc nhích, thậm chí không muốn hít thở nữa.
Giọng nói sau lưng biến mất, thế nhưng một lúc sau lại có tiếng bước chân truyền đến.
Dung Ngọc mở mắt, nhưng lại vờ như không nghe thấy gì.
Một lúc lâu sau kẻ kia mới thở dài: "Công tử không thèm nhìn ta sao? Vết thương của ta lại vỡ rồi".
Là giọng của Sở Đàn.
Dung Ngọc không đáp, trong lòng lạnh nhạt nghĩ: Liên quan gì đến ta.
Dường như Sở Đàn nghe được tiếng lòng của cậu, hắn nói: "Không ngờ công tử lại khỏe thế, ta chỉ dùng một cánh tay thì không khống chế nổi, đành phải dùng đến cánh tay đang bị thương này".
Dung Ngọc nghĩ: Ồ.
Không phải cậu không nhớ lúc phát bệnh mình có bộ dạng ra sao, mà là cậu không muốn nhớ.
Nhất định là xấu lắm. Hệt như một kẻ điên.
Dung Ngọc bỗng thấy khó chịu, cậu mím môi.
Thấy cậu vẫn không đáp, Sở Đàn tiếp tục nói bằng giọng buồn buồn: "Công tử vô tình thật đấy. Tốt xấu gì chúng ta cũng từng chung hoạn nạn, còn thân mật trong hang núi đêm qua, sao cánh tay ta bị thương tận hai lần vì người mà người lại chẳng thèm ngó ngàng tới nó".
Hai chữ "hang núi" đập mạnh vào dây thần kinh nhạy cảm của Dung Ngọc. Cậu trợn mắt, cảm nhận được thứ kí ức mà mình không muốn đối diện đang sống lại trong đầu.
Trong hang núi tối tăm lạnh lẽo, cậu và Sở Đàn đều không một mảnh vải che thân, quấn lấy nhau...
Từng hình ảnh đẫm dục tình lóe lên, dường như có hơi thở dồn dập bỏng rẫy ngay sát cạnh.
Mặt Dung Ngọc dần đỏ lên vì tức giận.
Cậu tức Sở Đàn, cũng tức bản thân. Cậu không biết tại sao mình có thể làm ra chuyện như thế, tại sao mình có thể trở nên dâm đãng, khát khao, chủ động nói muốn làm tình với cái tên Sở Đàn mà mình ghét nhất, lại còn vô cùng hưởng thụ.
Đúng là hoang đường! Cứ như thể đêm qua cậu đã bị thứ gì điều khiển.
"Công tử lạnh lùng quá, sáng nay ở phòng tắm người vẫn còn rất nhẹ nhàng, sao lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy".
Hắn vẫn còn nói, vẫn còn nói nữa, phiền chết đi được!
Lửa giận xộc lên não, Dung Ngọc giận đến mức ngồi phắt dậy, chỉ tay vào mặt Sở Đàn mà mắng: "Ngậm cái miệng chó của ngươi vào! Nói nữa là ta khâu lại đấy!".
Trên ngón trỏ bị cắn nát kia vẫn còn quấn băng gạc.
Sở Đàn nhíu mày, lòng bình tĩnh. Hắn biết tiểu thiếu gia sẽ trở mặt mà.
"Công tử không muốn chịu trách nhiệm ư?".
"Ta chịu trách nhiệm?".
Dung Ngọc nhìn hắn với vẻ khó tin: "Ngươi là đàn ông mà đòi ta chịu trách nhiệm? Ngươi bệnh à?".
"Đó là lần đầu của ta". Sở Đàn nghiêm mặt, ánh mắt ai oán, cứ như gái nhà lành bị vấy bẩn đang tìm đến cửa nhà tên khốn kiếp cặn bã đòi nợ.
"Đệch mẹ có ai không phải lần đầu!".
Dung Ngọc tức chết đi được, cậu mới là người bị đè, cậu chưa đòi chịu trách nhiệm thì thôi chứ?
"Ồ". Ý cười thoáng qua đôi mắt Sở Đàn. "Thế ta chịu trách nhiệm với công tử vậy".
Dung Ngọc thở một hơi dài thượt, buồn phiền nhéo mũi, cứ có cảm giác một người một chó nói chuyện với nhau. Đúng là phí sức.
"Cút ra ngoài". Cậu lời ít ý nhiều.
"Không". Sở Đàn cũng lời ít ý nhiều, thậm chí hắn còn ngồi xuống chân giường cậu như một con chó lớn mặt dày bám chủ.
"Ngươi còn dám quấy rầy ta nữa à? Ta không muốn nói chuyện, không muốn ăn cơm, không muốn nhìn thấy ngươi!". Dung Ngọc sụp đổ, hai mắt đỏ lên, nói bằng giọng hung dữ. "Ngươi không sợ ta sẽ hành xử giống trưa nay hay sao? Ta không kiểm soát nổi chính ta đâu, có thể kẻ tiếp theo bị cắn sẽ là ngươi đấy!".
"Công tử muốn cắn ở đâu thì cứ cắn, đó là niềm vinh hạnh của nô tài". Sở Đàn cố dùng một tay cởi áo, để lộ nửa người trên tuy không quá vạm vỡ nhưng lại vô cùng săn chắc, trên vai vẫn còn quấn băng gạc.
Hắn đã chịu không biết bao nhiêu đòn roi, chẳng lẽ còn sợ bị tiểu thiếu gia cắn? Đã thế hắn sẽ cởi hết cho cậu thích cắn ở đâu thì tùy.
Hắn chỉ sợ Dung Ngọc giấu mọi chuyện trong lòng, không muốn chia sẻ với bất kì ai – như lời Thái Thư đã nói, tích tụ trong tim, không có cách chữa trị.
Dung Ngọc nghẹn họng nhìn hắn, không biết nên nói gì, cảm xúc tiêu cực trong đáy lòng còn chưa kịp dâng lên mà đã không thốt nổi thành lời.
"Ngươi, cái loại mặt...". Cậu tỏ ra ngán ngẩm, muốn nói lại thôi, cực kì muốn biết sao cái loại mặt dày hơn tường thành như Sở Đàn có thể trở thành bậc cửu ngũ chí tôn sau này?
Sở Đàn sờ mặt, nghiêm túc hỏi: "Mặt ta làm sao? Đêm qua công tử còn khen ta đẹp".
"Ngươi đừng có điêu toa!". Dung Ngọc lập tức bác bỏ.
Sở Đàn tập trung suy nghĩ chốc lát rồi gật gật, bắt đầu ăn không nói có: "Công tử còn sờ ta rồi nói thích mặt ta nữa cơ. Nhưng khi ấy công tử hứng lắm rồi, không nhớ rõ cũng là chuyện bình thường".
"Còn lâu!".
Sở Đàn toan nói thêm, lại bị Dung Ngọc túm gối quăng vào mặt: "Ngươi câm ngay!".
Cậu cứ như con mèo xù lông, mới ban nãy còn rầu rĩ u ám mà giờ quanh thân đã hừng hực như có lửa, trợn tròn đôi mắt hoa đào.
Sở Đàn im lặng nhìn thẳng vào cặp mắt ấy.
Một lúc sau, Dung Ngọc bỗng lại ỉu xìu. Cậu cúi đầu nói khẽ: "Tối qua ta chỉ nhất thời xúc động, ngươi hãy quên đi, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra".
Đúng là lời nói của một tên khốn kiếp tiêu chuẩn.
Mỗi chữ cậu thốt ra là một lần sắc mặt Sở Đàn sầm xuống. Đến khi câu nói hoàn chỉnh, gương mặt hắn như thể sắp kết thành băng.
"Ta biết công tử thường hay trở mặt, nhưng không ngờ người lại vô tình đến thế".
Dung Ngọc: "...". Sao tự dưng có cảm giác bị chất vấn lương tâm.
Cậu cố giải thích: "Khi ấy ta không tỉnh táo, không kiểm soát được hành vi, ngươi hiểu chưa?".
Sở Đàn không trả lời, chỉ hỏi lại: "Bây giờ công tử tỉnh táo chứ?".
Dung Ngọc hít một hơi sâu, cố giữ giọng bình tĩnh: "Ta rất tỉnh táo".
"Vậy chúng ta làm thêm lần nữa đi".
Dung Ngọc: "??!!".
Sở Đàn cứ thế bước tới chỗ cậu, Dung Ngọc vội vàng dùng tay chống lên khuôn ngực trần, cau mày hỏi: "Ngươi điên rồi hay sao?".
"Người nói hôm qua người không tỉnh táo, thế thì chúng ta làm thêm một lần nữa trong lúc tỉnh táo là được". Hắn hùng hồn nói.
"Không phải, rốt cuộc ta bệnh hay ngươi bệnh?". Dung Ngọc cáu kỉnh. "Ta đã nói rõ rồi, hôm qua ta ngủ với ngươi chỉ vì đầu óc không được tỉnh táo, giờ ta đã tỉnh táo, không muốn ngủ với ngươi, thậm chí còn không muốn nhớ lại chuyện hôm qua!".
Chỉ vừa nhớ lại hình ảnh bản thân bị nhấn chìm trong dục vọng, cậu đã thấy ngộp thở như rơi vào giữa vùng nước sâu.
Dung Ngọc thở dài, đưa hai tay lên che mắt – như thể nếu làm vậy thì những suy nghĩ trong lòng cậu cũng sẽ bị che đi.
Giọng cậu có đôi phần nghèn nghẹn, vừa như hối hận lại vừa như tự trách: "Ta lúc đó thật kinh khủng. Tại sao ta phải biến thành một con người như thế, tại sao ta không kiềm chế được chính bản thân ta?".
"Tại sao phải kiềm chế? Người cũng nói rồi mà, nếu đã dám đối diện với dục vọng, nếu đã có dục vọng, thì sao phải nín nhịn không làm tình? Nếu thấy sướng thì sao không thể kêu lên thành tiếng? Nếu người thấy bản thân kinh khủng, thì ta đây, ta đã si mê người, liệu ta được coi là gì?".
Sở Đàn nâng cằm Dung Ngọc, lẳng lặng nhìn thật sâu vào mắt cậu, thấp giọng nói: "Ta chỉ thấy người vừa thẳng thắn vừa dễ thương, ta chỉ muốn dâng tất cả mọi thứ cho người".
Dung Ngọc ngắm đôi mắt hẹp dài ấy. Chúng hệt như hai xoáy nước sâu thăm thẳm, khiến cậu suýt phải đắm chìm.
Cậu nghiêng mặt đi, cố không để tâm đến câu nói kia mà nói khẽ: "Ngươi không hiểu".
Sở Đàn đáp: "Nếu người không muốn nói chuyện thì ít nhất hãy cho ta một cơ hội để chứng minh".
"Chứng minh điều gì?".
"Chứng minh không phải người bị dục vọng điều khiển, mà là bị ta hấp dẫn".
Ryal's note: Tuần này mình hơi bận việc ở trường trước khi chính thức kết thúc lớp 12 và phải chuẩn bị hồ sơ xét tuyển đại học nữa, nên có thể sẽ ra chương không được đều nha o( ̄┰ ̄*)ゞ Hết tuần này là coi như mình xong xuôi rồi vì mình cũng không căng thẳng chuyện thi tốt nghiệp.
Btw mình cũng muốn tâm sự chút. Mình rất thích mấy kiểu gọi theo hướng Việt và cũng siêu ngưỡng mộ các editor/dịch giả dùng được kiểu gọi ấy, như nhà edit bộ Tam Hỉ của Wingying hay nếu ai có đọc cả ngôn tình thì là bộ Biết không, biết không, phải là hồng phai xanh thắm của Quan Tâm Tắc Loạn. Ban đầu mình có định edit bộ này theo kiểu đó, nhưng vì tự cảm thấy trình độ của bản thân chưa đủ nên chỉ dừng ở mức nửa nạc nửa mỡ, xưng hô giữa Dung Ngọc và mọi người trong nhà một kiểu, xưng hô giữa Mặc Thư và Dung Ngọc lại là kiểu khác (*/ω\*) Cơ mà dạo gần đây mình có hỏi ý một vài người và cũng đã ngẫm lại, thì mình nghĩ mình làm được. Nên mình muốn hỏi mọi người có thích thế không? Mình sẵn lòng beta lại 31 chương đầu luôn ( ‵▽′)ψ
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]