Dung Ngọc mơ một giấc mơ, mơ thấy đời trước của mình.
Kiếp trước mọi người gọi anh là thiên tài, trúng tuyển Lớp vị thành niên của Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông (HKUST) (1) khi mới 13 tuổi, đáng nhẽ cả đời thuận buồm xuôi gió, tương lai rộng mở.
Nhưng tai nạn giao thông năm mười lăm tuổi đã cướp lấy đôi chân của anh. Khát vọng của anh, lí tưởng của anh, hoài bão nghiên cứu khoa học của anh, tất cả đã tan thành mây khói chỉ sau một đêm.
Đôi chân tàn tật không phải là lý do anh không thể học tiếp, mà do người đang khỏe mạnh bỗng trở thành người tàn tật, lỗ hổng trong tâm lý làm anh sụp đổ.
Niềm kiêu hãnh của một thiên tài khiến anh không thể chấp nhận sự thật rằng mình là người khuyết tật, không thể đi lại hay chạy nhảy, chỉ có thể mắc kẹt trên chiếc xe lăn như đồ bỏ đi, phải chờ đợi sự thương hại từ người khác.
Điều dưỡng suốt một năm trời trong phòng bệnh bốn vách tường trắng nhưng anh gần như không thể khôi phục. Người thân, thầy cô và bạn bè đến thăm anh cũng nhất định không gặp.
Anh thậm chí còn không thể đối mặt với người khác, nói gì đến bản thân anh. [câu này hơi ngược ta]
Anh bắt đầu có những dấu hiệu của bệnh tâm thần.
Tính cách dần trở nên tối tăm, tự bế (2),không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Thứ duy nhất có thể làm bạn với anh chỉ còn lại những cuốn sách không biết nói.
Anh điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/2597632/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.