Dung Ngọc đã hao phí quá nhiều sức lực răn đe Sở Đàn, hơn nữa y còn tức giận quá độ trong phòng tắm. Sức khỏe y yếu ớt, bây giờ mới nằm nghỉ một lát mà mí mắt đã nặng trĩu không mở lên nổi.
Mặc Thư thấy vậy bèn đưa y về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Ngủ một giấc chẳng ngon lành gì, Dung Ngọc mơ thấy một con rắn lớn cứ rượt mãi theo y, quấn lấy y, siết y không thở được. Vừa quay đầu lại đã thấy một cái đầu rắn to đùng đang kề sát mặt y, từng câu chữ đỏ tươi quẩn quanh bên tai y, nói với y: "Ta muốn ngày ngày hầu hạ bên người công tử. "
Dung Ngọc lập tức bừng tỉnh.
Thanh âm đứt quãng truyền vào tai Dung Ngọc cách một lớp màn sa dày.
"Mặc Thư. " Giọng Dung Ngọc khàn khàn.
"Công tử tỉnh rồi. " Mặc Thư vén màn giường, châm cho y một chén trà.
Hớp miếng nước trà nhuận họng, Dung Ngọc giơ tay xoa xoa ấn đường. "Bên ngoài đang la hét ầm ĩ cái gì vậy? "
"Là tâm phúc bên người lão gia tới mời công tử ra tiền sảnh hàn huyên. Ta nói công tử vẫn còn say giấc, khi nào tỉnh sẽ nhanh chóng qua đó. Nhưng hắn ta nhất định không chịu, hối như đòi mạng ấy, ta kêu hắn ta đứng chờ ngoài cửa rồi. " Mặc Thư đặt chung trà về chỗ cũ, sau đó cầm khăn lau mồ hôi trên trán Dung Ngọc. "Ca nhi mơ thấy ác mộng hả? "
Dung Ngọc xua tay, để Mặc Thư đỡ y dậy.
"Ca nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/2597626/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.