Sở Đàn vừa tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở nhà chính, bên cạnh là Mặc Thư đang nhìn hắn đầy ai oán.
“Tỉnh rồi? ” Mặc Thư đưa chén thuốc cho Sở Đàn, cáu kỉnh nói: “Uống đi, đừng lây bệnh cho công tử! ”
“Sao ta lại ở đây? ”
Mặc Thư hừ lạnh: “Công tử sinh lòng hảo tâm, sợ ngươi chết, ê bậy bậy bậy, sợ ngươi ở trong căn phòng tồi tàn đó sẽ mang bệnh vào người, cho nên đặc biệt cho người đưa ngươi vào đây. ”
Mặc Thư nhanh chóng phủi miệng, nhưng trong lòng lại rủa thầm vài câu không kiêng kỵ gì.
Ánh mắt Sở Đàn hơi động, sinh lòng hảo tâm? Hắn thấy tiểu công tử chẳng giống người sẽ có lòng hảo tâm, sợ là đang có ý đồ xấu gì đây mà.
Chỉ là chuyện quan trọng trước mắt là mình phải tịnh dưỡng sức khỏe cho tốt, cho nên hắn cầm lấy chén thuốc.
Mặc Thư nhìn hắn chằm chằm, trong mắt lập loè sự hả hê. Cậu cố ý kêu nha đầu nấu thuốc pha hẳn một bát đặc quánh cho hắn ta đắng chết luôn.
Nhưng mà kết quả khiến cậu thất vọng quá, Sở Đàn bưng chén thuốc uống hết một hơi, chân mày cũng không nhíu lại lần nào, không có chút phản ứng.
Mặc Thư cầm lấy chén thuốc nhìn nửa ngày trời, một giọt cũng không còn. Không phải là con nhóc đó bỏ nhầm thuốc đó chứ? Nhưng lúc nãy mùi thuốc đậm đặc xộc vào mũi cậu mà.
Cậu chưa kịp nghĩ ngợi linh tinh đã nghe Sở Đàn hỏi: “Công tử đâu? ”
“Ca nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/2597623/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.