Hậu viện Dung phủ.
Bạch thị mừng rỡ kéo tay Dung Thanh Tuyết. “Bây giờ thì tốt rồi. Con có thai, đã đủ để lấp cái miệng của đám người đó lại. ”
Dung Thanh Tuyết thân mật tựa đầu vào vai Bạch thị. “Là do con gái không tốt, khiến mẹ nhọc lòng vì con. ”
“Cái con bé này, nói bậy bạ cái gì vậy. Chỉ cần con sống tốt là mẹ an tâm rồi. ” Bạch thị nhẹ nhàng xoa đầu Dung Thanh Tuyết, nở một nụ cười hiền từ.
Nhưng sau đó giọng nàng nghiêm túc hẳn lên: “Tuy rằng điện hạ vẫn luôn đối xử tốt với con, nhưng con nghe mẹ đi, nam nhân vốn là không thể nương tựa được. Nữ nhân chúng ta ấy, nếu muốn xuôi chèo mát mái một đời thì phải có vốn liếng để an cư lạc nghiệp. ”
Bạch thị sờ sờ bụng Dung Thanh Tuyết ám chỉ.
“Đứa nhỏ mới là thứ quyết định vận mệnh ngày sau của con. "
Dung Thanh Tuyết ngồi thẳng lưng lên, nhìn Bạch thị như đang oán trách. “Mẹ đừng nói lung tung, điện hạ vẫn luôn yêu thương con mà. Dù nhiều năm qua bụng con không biết tranh đua, nhưng điện hạ chưa từng oán giận với con một câu nào. Trong kinh thành thiếu gì nữ tử mến mộ điện hạ, nhưng ngài ấy chưa từng bướm lả ong lơi*. Nếu ngay cả điện hạ cũng không thể tin tưởng, vậy sợ là trong thiên hạ này không còn ai đáng để con gái nương nhờ nữa. ”
*Bướm lả ong lơi: Cợt nhả, lả lơi, suồng sã trong quan hệ nam nữ.
Bạch thị chọc vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/2597621/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.