Sở Đàn sốt cao.
Cũng khó trách, lặn trong hồ băng lâu như vậy mà không bị bệnh mới có quỷ.
Mặc Thư lấy lí do không được lây bệnh cho công tử, cấm Sở Đàn xuất hiện trước mắt Dung Ngọc đến khi nào khỏi bệnh thì thôi.
Trong phòng Sở Đàn.
Sở Đàn cảm nhận được có người đụng vào mặt hắn mặt, bừng tỉnh từ trong cơn hôn mê, ánh mắt sắc lạnh, sau đó tan đi khi gương mặt quen thuộc đập vào mắt.
“Con mắt thế tử trừng to như thế, xem ra đầu óc cũng không có vấn đề gì. ” Khương Tề ngồi trên bàn cười hì hì, gặm quả táo đang cầm trong tay.
Sở Đàn lấy cái khăn trên trán xuống, ngồi phắt dậy. Nhưng bỗng thấy đau đau, hắn cúi đầu nhìn ngực mình.
Quanh ngực và eo cuốn từng lớp băng vải, tỏa ra mùi thuốc nồng nặc.
“Miệng vết thương của thế tử bị nứt, thuộc hạ đã băng bó lại cho người. ” Thái Thư vừa dọn dẹp hòm thuốc vừa nói chuyện.
Sở Đàn cởi trần nửa thân trên dựa vào thành giường, giọng nói khàn khàn: “Sao hai người các ngươi đều tới đây vậy? ”
Khương Tề bắt chéo chân trêu hắn: “Còn không phải do chưa được ba ngày mà Dung Phủ đã đến mời đại phu tận hai lần hay sao. Thuộc hạ lo lắng, tranh thủ chạy qua đây xem thử thế tử còn cố được mấy ngày nữa không. Nếu sắp không được, bọn ta còn phải đi tìm chủ tử mới. ”
Thái Thư trừng Khương Tề. “Không biết lớn nhỏ. ”
Khương Tề bĩu môi, cắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-khong-muon-song-nua/2597602/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.