14/08/2022
Edit: Chary
_______________________
Hạ Vân Dương sa sầm mặt bỏ đi.
Tiêu Chấn Diệp đem một chữ tao diễn đến vô cùng nhuần nhuyễn, hắn ta sợ nếu mình còn ở đó thì sẽ nôn ra mất.
Trong phòng.
"A ~" Mộc Tử Khâm bỗng đứng bật dậy, Tiêu Chấn Diệp vì thế té xuống khỏi người y, ngã ngồi trên đất.
"Tử Khâm, ngươi làm gì vậy ~" Tiêu Chấn Diệp dùng một tư thế vô cùng quyến rũ nằm nghiêng dưới nền đất, vai ngọc bán lỏa, mị nhãn như tơ liếc nhìn Mộc Tử Khâm mà ủy khuất lên án.
Mộc Tử Khâm sởn cả gai ốc: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước đây."
Dứt lời liền xoay người ly khai.
"Tử Khâm à..." Tiêu Chấn Diệp với theo định gọi y lại, ai ngờ Mộc Tử Khâm càng tăng tốc rời đi, bộ dáng như thể đang chạy trối chết.
.........
Tại một khách điếm không mấy bắt mắt chốn hoàng thành.
Hắc y nam nhân lẳng lặng đứng bên cửa sổ vừa phẩm trà vừa dõi mắt ngắm nhìn phong cảnh ngoài kia, toàn thân đều tản ra hơi thở tao nhã thần bí.
"Chủ thượng, cầu ngài cứu ta với!" Có nam nhân nọ tiến tới bịch một cái quỳ trước mặt hắc y nhân, gã ta tháo mặt nạ, đúng là Mạnh Hoằng Tế.
Gã ta bấy giờ đầu bù tóc rối, thoạt trông rất nhếch nhác.
"Lý do." Hắc y nhân thong thả lắc chén trà trong tay rồi nói ra hai chữ, hắn không hề quay đầu, giọng nói u ám trầm khàn phảng phất vọng về từ chốn địa ngục thâm sâu, kỳ quái quá đỗi khiến người ta sởn tóc gáy.
Mạnh Hoằng Tế vô cớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-han-khong-muon-song-nua/4113862/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.