Dưới ánh trăng mông lung, có thể mơ hồ nhìn thấy hai thân ảnh thon dài dây dưa trong dục trì mờ ảo, tiếng thở dốc ẩn nhẫn thấp thoáng truyền ra......!
Thẳng đến đông phương hé lộ tia sáng đầu tiên, Tiêu Chấn Diệp ôm Mộc Tử Khâm sớm đã hôn mê rời khỏi dục trì.
(Ủa rồi ngâm nước nguyên đêm có bị trương hok ta?)
Lần này, Tiêu Chấn Diệp nhớ kỹ lời Vương thái y dặn dò, ôn nhu hơn nhiều.
Song, cuối cùng Mộc Tử Khâm vẫn hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Chấn Diệp chăm chú thanh lý tốt giúp Mộc Tử Khâm rồi tinh tế thượng dược chỗ bị thương cho y, mới ly khai Huyễn Hoa cung.
Chẳng qua, thời điểm hắn rời khỏi là toàn thân nhiễm huyết, trước ngực sau lưng đều đầy vết cào và dấu cắn, trên trán còn có vệt máu khô cạn, như là đã chịu trọng kích nào đó.
Tâm tình Tiêu Chấn Diệp vậy mà chẳng bị ảnh hưởng, thậm chí có phần hưng phấn.
Thật là tiểu dã miêu, biết rõ giãy dụa đều phí công nhưng cứ cố chấp vươn móng vuốt về phía hắn...!
Có điều, một ngày nào đó trẫm sẽ đích thân mài mòn vuốt nhỏ của ngươi! Khiến ngươi nhu thuận ghé vào ngực trẫm, nguyện ý lộ ra bụng mềm với trẫm......!
Khóe miệng Tiêu Chấn Diếp câu lên độ cung thế tại tất đắc*.
(*Nhất định phải đạt được)
Chứng kiến vết thương trên người Tiêu Chấn Diệp, Lưu công công gặp mãi thành quen, lần nào bọn họ sinh hoạt mà không phải giống trải qua chiến sự, ngựa quen đường cũ mà mau chóng đi Thái Y viện thỉnh thái y.....!
Huyễn Hoa cung.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoi-ac-doc-han-khong-muon-song-nua/4113786/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.