Chương trước
Chương sau
Từ tiệm lẩu trở về chưa đến 9 giờ, lúc quay về tuyết trên không trung lại bắt đầu rơi xuống, Thẩm Lê đã yêu thế giới ngân trang tố khoả (trắng xoá) khi tuyết rơi, lại không quá thích sự lạnh lẽo lúc này.

Màn đêm 8-9 giờ đã buông xuống, bất cứ khi nào phần lớn người ở đây sẽ quen ăn xong thì ra ngoài đi bộ, Thẩm Lê cũng không chọn gọi xe, mà lôi kéo Biên Dịch đi về nhà.

Lần này cô không để cánh tay lạnh băng của mình vào trong túi áo của Biên Dịch, mà lôi kéo tay cậu, cùng để vào trong túi áo lông vũ của chính mình. Đã sớm nói các phương diện thân hình của cậu rất nổi bật, cổ tay dài, tay bỏ vào trong túi của người thấp hơn cậu một đầu như Thẩm Lê.

Thẩm Lê cảm thấy mình phảng phất như nắm một miếng dán ấm vĩnh viễn không lạnh, đến cửa nhà còn không buông tay ra, vì thế chớp mắt nhìn cậu, muốn bắt người đến nhà mình xem phim.

Biên Dịch bị cô nhìn hai giây, không chịu nổi mà lấy một cái tay khác che đôi mắt của cô lại: “Đừng nhìn nữa, mở cửa.”

Khoé miệng của Thẩm Lê nở một nụ cười đạt được mục đích, trong miệng còn lẩm bẩm: “Hoá ra em trai còn muốn ở với chị trong chốc lát, em chặn tầm mắt của chị thì chị mở cửa thế nào?”

Được tiện nghi còn khoe mẽ.

Biên Dịch buông tay ra, ấn phía dưới cố ý nói: “Được rồi, em đi về.”

Thẩm Lê: “?”

Nhưng nói là nói như vậy, sau khi cửa mở ra cậu vẫn theo lực độ nhẹ nhàng đi theo Thẩm Lê vào cửa phòng.

Quyển Quyên ở nhà Thẩm Lê rất tự do, Thẩm Lê không xích nó, nhưng nó bây giờ đã đủ ngoan sẽ không làm loạn hay phá đồ.

Biên Dịch ngồi ở trên sô pha, Quyển Quyển tự giác bò qua, chạm vào chân cậu như một cái gối ôm.

“Xem cái gì?” Thẩm Lê lấy hai bình sữa chua đến, cầm điều khiển từ xa bật mở các loại phim.



“Tùy tiện ạ.” Biên Dịch nói. Cậu vốn dĩ cũng không phải đến xem phim, làm gì để ý xem phim gì.

Thẩm Lê chọn tới chọn lui, chọn một bộ phim chủ đề về người và động vật.

Bộ phim này được chiếu mấy năm trước, hai người cũng chưa từng xem, động cơ của Thẩm Lê vốn dĩ không đơn thuần, xem phim chỉ là để có lý do chính đáng, ai biết hai người một chó dựa vào nhau xem rồi chìm đắm vào bên trong.

Bộ phim kể về một người đàn ông do gia đình tan vỡ gặp một sự đả kích thật lớn mà tự sa ngã, nhiễm nghiện ma túy, anh ta không xu dính túi, trở thành một người bán nghệ lưu luyến ở đầu đường. Cho đến khi anh ta gặp gỡ một con mèo hoang mày vàng nghệ cũng nhận nuôi nó, mèo hoang đi theo bên cạnh anh ta không rời một tấc nào. Mà nhóm một mèo một người này hấp dẫn sự chú ý của người qua đường, tình trạng kinh tế của người đàn ông cũng được cải thiện rất nhiều, một mèo một người làm bạn với nhau thay đổi vận mệnh của đối phương.

Một bộ phim có chủ đề tình yêu và sự dịu dàng, rất ấm áp.

Không thể không nói, mặc kệ là người hay là mèo đều rất may mắn.

Xem hết rồi, trong phòng không có bối cảnh âm nhạc của phim hơi yên tĩnh, Thẩm Lê ôm ôm gối ngồi xếp bằng trên sô pha, trầm mặc kéo tay người bên cạnh.

Biên Dịch cảm nhận được, hỏi: “Làm sao vậy?”

Thẩm Lê nhéo một ngón tay của cậu, trầm mặc một lát bỗng nhiên không đâu vào đâu mà hỏi cậu: “Làm sao em lại muốn nuôi mèo lại nuôi cả chó?”

“Quyên Quyên là tự em mua.” Cậu nhìn con chó đã ngủ bên cạnh, rất lười nhác cười một cái: “Nó là cún con mà chó nhà bạn sinh ra, không nuôi được nên tặng người khắp nơi nên em nhận. Nuôi để ở cùng em.”

Cô lại hỏi một vấn đề không đầu không đuôi: “Em cảm thấy con mèo trắng nhỏ kia là người đàn ông ở bệnh viện buộc ở đó sao?”

Hai vấn đề hình như không có liên hệ tất nhiên gì, Biên Dịch dựa theo sự hiểu biết của chính mình nói đúng sự thật: “Có khả năng, cậu ta không thích động vật, nhưng vì đạt được mục đích cái gì cũng làm, ai biết vì sao lại mua mèo chứ.”

Thẩm Lê giống như đang nghe, suy nghĩ lại giống như đang bay xa, qua một lúc lâu mới mở miệng: “Khi còn nhỏ có một lần chị lén chạy đến một tiểu khu sắp phá bỏ để chơi, nhìn thấy mười bốn mười lăm mười sáu nam sinh đang vây quanh một chỗ, chị tò mò, đi vào mới phát hiện ở giữa chính là một con mèo hoang bị thương, bọn họ đang dùng đá lớn ném con mèo đó.”

“Lúc chị hô lên những người đó vừa cười vừa chạy, nhưng con mèo kia thoạt nhìn đã không ổn rồi, bây giờ chị còn nhớ rõ, huyết nhục mơ hồ, xương cốt đều lộ ra hết rồi.”

Biên Dịch nghiêng đầu nhìn cô, không cắt ngang.

Thẩm Lê nói tiếp: “Nhưng người lớn xung quanh không có ai bằng lòng cứu nó, bọn họ chỉ nhìn một cái đã đi rồi. Sau đó chị lại nghe thấy nhân viên dọn vệ sinh đang mắng đám trẻ con kia, bởi vì bọn họ làm bẩn.”

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Lê cơ bản đều được tình thương bao vây, chuyện đó xem như là lần đầu cô cảm nhận được sự lạnh băng. Cô chưa nói, trong nháy mắt đó cô cảm thấy đám trẻ kia giống như ma quỷ vậy.

Sau này trưởng thành lại phát hiện, đây chẳng qua chỉ là một góc của núi băng.



Biên Dịch không hỏi con mèo kia cuối cùng thế nào, cậu trở tay bọc lấy tay của Thẩm Lê: “Cho nên đây là lý do mấy ngày trước chị cứu con mèo kia?”

Cô “ừm” một tiếng.

Điều này có ảnh hưởng rất lớn với Thẩm Lê khi còn nhỏ, sau đó lớn lên thì không sợ nữa, nhưng vẫn không tiếp xúc với mèo nhiều nữa.

Chuyện của mèo trắng nhỏ và bộ phim làm Thẩm Lê đột nhiên nhớ lại hình ảnh ám ảnh khi còn nhỏ kia của mình, trong nháy mắt trong lòng Thẩm Lê cảm thấy trong lòng ngàn đầu vạn chữ, bách chuyển thiên hồi, cuối cùng dừng lại trước mặt người thân.

Trong phòng tắt đèn, bộ phim dừng lại ở phụ đề cuối cùng duy trì ánh sáng nhạt nhẽo. Thầm Lê ở trong phòng khách tối tăm bỗng nhiên bỏ gối ôm ở một bên cúi người ôm cậu, quá đột nhiên, Biên Dịch duỗi tay ôm lấy người phòng ngừa ngã xuống theo bản năng.

Nghe thấy cô nhẹ nhàng nói: “Từ lúc đó chị cảm thấy lòng người có thể thông qua những động vật nhỏ để phản ánh ra. Cho nên lúc đó nhìn thấy em hôn Quyên Quyên ở dưới lầu, chị đã nghĩ, đây nhất định là một cậu bé rất dịu dàng.”

Vốn dĩ rất tốt, Biên Dịch nghe thấy ba chữ cậu bé (小朋友) nhăn nhăn mày lại theo phản xạ có điều kiện, vốn dĩ chút lực của cánh tay nâng đỡ trên eo cô tăng lên, Thẩm Lê cảm nhận được, vô số lời cảm tính muốn nói bị sự ấm áp sau eo làm bay màu, tay chống đầu vai của cậu cười.

Giống như uống rượu giả vậy.

“Em trai, chị thật sự rất thích em.” Thẩm Lê nói xong, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu.

Biên Dịch ôm lấy người, lời nói làm Thẩm Lê vô cùng mất hứng: “Chị uống sữa giả à?”

Thẩm Lê: “…”

Cô ngẩng đầu cẩn thận quan sát, lúc em trai ngượng ngùng lỗ tai rất nhanh sẽ đỏ lên, nhưng trong phòng hôm nay quá tối tăm, căn bản không nhìn ra cái gì.

Cô càng tiến đến gần hơn: “Em thẹn thùng à?”

“Không.”

Khoảng cách rất gần, cảm xúc trong mắt Thẩm Lê rõ ràng, ý nghĩ cũng rất rõ ràng, Biên Dịch vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô, thầm nghĩ chính mình chưa từng lo lắng như vậy từ nhỏ đến lớn.

Nhưng Thẩm Lê bỗng nhiên dừng lại, vẫn còn nhắm mắt, trong miệng nói không được liên tục rời khỏi người Biên Dịch, nhanh chóng uống ngụm nước bình tĩnh lại.

Biên Dịch: “…”

Học sinh cấp ba bây giờ đều có thể hôn đến mức khí thế ngất trời, hai người trưởng thành ở đây muốn nói lại thôi.



Cậu cũng không nói rõ mình nghĩ cái gì, nhưng lúc Thẩm Lê rời khỏi hơi bị tức cười.

Cô chính là một người mâu thuẫn, dắt cũng dắt rồi, ôm cũng ôm rồi, có thể làm hay không cũng làm rồi, hôn một cái cũng không ít đi một miếng thịt nào, chỉ còn một bước là đổi ý, cố tình còn luôn muốn trêu chọc cậu.

Thẩm Lê đứng ở bên ngoài vài bước chống eo thấy cậu cười, bất mãn nói: “Em có ý kiến?”

Biên Dịch nào dám.

Thẩm Lê đúng lý hợp tình: “Chị đây là muốn tốt cho em, con người chính là vào thì dễ rời xa thì khó. Dù sao chị cũng xinh đẹp như vậy, sợ em không nhịn được. Làm sao, còn không phải chỉ sáu tháng thôi sao, em không chờ nổi à?”

Trả đũa, nói chờ được cũng không đúng, nói không chờ nổi cũng không đúng.

Biên Dịch cảm nhận được sự bất đắc dĩ mỗi lần mà Tống Gia Trạch nói đến chuyện ba mẹ cậu ấy cãi nhau chưa từng thắng được.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Cậu hình như cũng không có cách gì đối với Thẩm Lê.

Vì vậy đứng dậy đi qua, bóng dáng bọc lấy Thẩm Lê từng chút, hơi khom lưng ôm lấy cô chịu thua: “Chị nói đúng.”

Thẩm Lê không diễn nổi nữa, nắm góc áo của cậu thở dài: “Sáu tháng thật dài.”

Đã xem hết phim, Biên Dịch hình như không có lý do gì tiếp tục ở lại đây, dưới ánh mắt trông mong của Thẩm Lê mà đi lên lầu.

Đến nửa đêm, điện thoại đột nhiên có một tin nhắn dài của Biên Dịch nhảy ra.

[Nhãi con Dịch]: Trước kia em từng làm tình nguyện viên ở Hiệp Hội Bảo Vệ Động Vật, gặp không ít người lấy động vật phát tiết, cũng từng gặp rất nhiều người thiện lương tận lực bảo vệ động vật lang thang. Sau đó nghe nói phần lớn những người lấy chó mèo phát tiết thì cuộc sống đều không thể hài lòng như ý, sẽ trả giá ở nơi khác. Thiện ác tự độ, cho nên chị đừng buồn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.