- May mà thằng bé lấy lại được phong độ, bình thường nhóc đó khá bình tĩnh không hiểu sao hôm nay có gì khiến nó bận tâm à, ván khi nãy đi nước cờ đó tôi còn không tin nổi vào mắt mình cơ.
- Chẳng phải vẫn cầm hoà được sao, đối thủ là tứ đại của thành phố đó, giải đấu lần này thằng nhóc đó cũng vất vả không kém.
- Nhưng…
- Thôi nào lão Đào, nếu có thua cũng chỉ tụt hạng thôi, ông nên nhớ thằng bé mới 17 tuổi, tiền đồ sáng ngời như vậy ông còn nhưng nhị cái gì?
Hai ông chú kẻ tung người hứng, bàn tán nhặng xị hết lên, Lý Nhan ấm ức đứng ở một góc thỉnh thoảng lườm cái tên ngốc đang thi đấu ở giữa sân thi đấu kia, bộ dạng anh vô cùng thoải mái. Khi nãy còn cốc đầu cô một cái đau điếng rồi bắt cô đứng đó đợi, Sử Diễn đã bị lôi ra ngoài hỏi tội, đứng cạnh Lý Nhan là vị học tỷ xinh đẹp khi nãy mà Sử Diễn bảo xứng đôi vừa lứa với Khải Hoành. Lý Nhan hơi khó chịu, rõ ràng cô đâu có nghĩa vụ nhưng cảm giác tràn đầy trong lòng khiến cô vô cùng tức tối. Cảm giác như ai đó vừa tát cô một cái đau điếng mà cô chỉ có thể chống mắt lên nhìn đối phương mà không làm gì được. Đúng vậy, chính là cảm giác này.
- Lần đầu gặp em gái Khải Hoàng nên chị có hơi hồi hộp…
Đến đây Lý Nhan cười một nụ cười rất ư là miễn cưỡng, khi nãy thực sự…
1 tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoa-nhan-gian/3208992/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.