Chờ đợi Sử Diễn thi đấu cũng đã muộn rồi, Lý Nhan tưởng con cá chép sặc sỡ đó rất ư là vô dụng ai ngờ tên đó lại giành được cái cúp bằng vàng đó, chẳng biết là vàng giả hay vàng thật, nhìn cái bộ dạng thôi cũng thấy ngứa cả mắt.
– He he, anh đây đã nói rồi, không chơi thì thôi đã chơi là phải giải nhất. Tiểu nha đầu, mạnh miệng lắm cơ mà, sao không nói gì vậy ta?
Lý Nhan mặt mũi hằm hằm nghiến răng nghiến lợi, tức đến run người. Chết tiệt, Ahhhhh, thứ cặn bã rác
rưởi nhà mi, nghiêm túc đấy, thằng khốn...
– Sử Diễn, nếu cậu bị cào rách mặt thì đó không phải là việc của tôi.
Khải Hoành uể oải ngáp vài cái, vươn vai rồi khoanh tay đứng nhìn Lý Nhan đang xù lông lên, chuẩn bị giơ nanh vuốt ra, anh nhìn cô với bộ dạng vô cùng thích thú.
– Nha đầu ngốc, à, không đúng, tiểu nha đầu ngốc nay anh đây rất vui tất nhiên sẽ không so đo chuyện hôm qua, nay mời hai anh em mấy người một bữa thịnh soạn nhe.
Sử Diễn nhe răng cười, Lý Nhan trợn ngược mắt lên nghiến răng ken két:
– Bổn cung chưa cho nhà ngươi lăng trì đã là rất tốt rồi, ai là tiểu nha đầu ngốc hả?
– Ầy, em gái của cậu khó tính quá, sau này không biết là gả được hay không?.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Sử Diễn giả bộ cảm thông tay vẫn xoa xoa cái cúp vàng đang nằm trong lòng mình, điệu bộ nâng niu
từng li từng tí. Rất ngứa mắt.
–
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phao-hoa-nhan-gian/275616/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.