Chương trước
Chương sau
Ở độ cao 9000 mét trên mặt đại dương phẳng lặng, David Becker khổ sở nhìn ra ngoài cửa sổ hình ô van của chiếc máy bay Leariet 60. Phi hành đoàn vừa thông báo điện thoại trên máy bay gặp trục trặc, và anh không thể gọi cho Susan.
- Mình đang làm gì ở đây thế này? - anh ta càu nhàu với chính bản thân mình. Nhưng câu trả lời thật đơn giản - có những người mà anh không thể nói không với họ.
- Thưa ông Becker - tiếng từ chiếc loa trên máy bay - Nửa giờ nữa chúng ta sẽ tới nơi.
Becker chán nản gật đầu với tiếng nói vô hình kia. Được! Anh kéo chiếc rèm che cửa sổ xuống và cố gắng ngủ một giấc. Nhưng giờ đây anh không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài Susan.
Chiếc VOLVO của Susan dừng lại đưới hàng rào thép gai Cyclone cao tới hơn 3 mét. Một người gác cống trẻ tưối ra đặt tay lên mui xe.
- Xin cô cho xem thẻ chứng minh.
Susan đưa thẻ rồi chờ nửa phút như thông lệ. Người gác cổng đưa tấm thẻ của cô chạy qua một máy quét. Cuối cùng anh ta nhìn lên:
- Cảm ơn cô Fletcher - Anh ta đưa tay ra hiệu một cách kín đáo, cánh cửa từ từ mở ra. Đi tiếp nửa dặm, Susan lại phải dừng xe trước một hàng rào điện tử bề thế không kém hàng rào trước. Toàn bộ quy trình được lặp lại một lần nữa. Thôi nào, các anh bạn… Tôi mới chỉ tới đây có vài triệu lần thôi mà.
Tới trạm cuối cùng, một tay gác cổng lực lưỡng với súng máy và hai con chó dữ hỗ trợ, kiểm tra giấy tờ Susan, rồi vẫy tay ra hiệu cho cô đi vào. Theo đường Canine, cô đi tiếp 250 mét rồi tiến vào Khu làm việc C. Thật không thể tin nổi, 26 ngàn nhân viên và ngân sách 12 tỉ đô la, thế mà không thể sống sót qua nổi 2 ngày cuối tuần không có mình, cô thầm nghĩ. Susan cho xe lao vút vào chỗ đỗ dành riêng cho mình rồi tắt máy.
Sau khi đi hết những bậc cầu thang được trang trí cầu kỳ, vào khu nhà chính, cô đi qua hai trạm kiểm tra nữa và cuối cùng tới một đường hầm kín không cửa số dẫn tới một dãy nhà khác. Chắn ngay lối vào là một trạm kiếm tra giọng nói.
CƠ QUAN AN NINH QUỐC GIA (NSA)
TRUNG TÂM CRYPTO
KHÔNG NHIỆM VỤ MIỄN VÀO
Nhân viên canh gác được trang bị súng ngước nhìn lên.
- Xin chào, cô Fletcher.
Susan mệt mỏi cười gượng.
- Chào anh, John.
- Tôi không nghĩ lại gặp cô hôm nay.
- Vâng, tôi cũng thế - Cô vươn tới cái micro hình pa-ra-bôn đọc thật rõ ràng “Susan Fletcher“. Ngay lập tức, máy tính xác nhận tần số giao động âm đặc trưng trong giọng nói của cô, và cửa được mở ra. Susan bước vào.
Anh nhân viên nhìn theo Susan đầy ngưỡng mộ khi cô bắt đầu đi xuống con đường lát xi măng. Anh ta nhận ra trong đôi mắt nâu sáng của cô hôm nay có cái gì xa xăm, gò má cô ửng hồng thật tươi tắn, và mái tóc nâu hình như vừa được sấy khô.
Thoảng theo mỗi bước chân là mùi hương phấn Johnson Baby dịu nhẹ. Ánh mắt anh lướt trên tấm thân mảnh dẻ của cô, đôi bầu ngực thon nhỏ ẩn trong chiếc áo sơ mi trắng giản dị, chiếc váy kaki dài chấm gối, và dừng lại ở đôi chân… đôi chân của Susan Fletcher.
Thật khó mà tin được thân hình ấy là của một bộ óc 170 điểm IQ, anh thầm nghĩ.
Anh nhìn theo cô hồi lâu, rồi cuối cùng lắc đầu khi Susan đã khuất bóng phía xa.
Đi hết đường hầm, Susan đứng trước một cánh cửa xoay lớn.
Bên trên có dòng chữ. TRUNG TÂM CRYPTO.
Thở dài, cô đặt tay lên hốc tường chứa hộp mật mã, nhập vào năm số PIN của mình. Vài giây sau cánh cửa thép nặng 12 tấn bắt đầu xoay. Cô đã cố gắng tập trung vào việc đang làm song vẫn không thể dứt khỏi những ý nghĩ về anh - David Becker, người đàn ông duy nhất cô yêu. Người trẻ tuồi nhất mang học hàm giáo sư ở trường Đại học Georgetown và một chuyên gia ngoại ngữ tài năng, thực sự là một người có tiếng trong giới trí thức hàn lâm.
Với một trí nhớ bẩm sinh tuyệt vời cộng thêm lòng đam mê ngôn ngữ, anh thông thạo sáu thứ tiếng của châu Á cùng với tiếng Tây Ban Nha, tiếng Pháp, và tiếng Ý. Những giảng đường nơi anh giảng về từ nguyên học và ngôn ngữ học không bao giờ còn một chỗ trống. Lần nào cũng vậy, cứ sau mỗi buổi lên lớp anh lại phải ở lại rất lâu để trả lời cho hết hàng loạt câu hỏi của sinh viên. Anh luôn có giọng nói thật trầm ấm, đầy khích lệ, và dường như không để ý tới những ánh mắt đầy ngưỡng mộ của các cô nữ sinh nghịch ngợm trong trường.
Becker năm nay 35 tuổi - vóc người vạm vỡ, nước da sạm nắng, trẻ trung với đôi mắt xanh sắc sảo và trí thông minh tuyệt vời. Nhìn đôi quai hàm khoẻ mạnh và những đường nét cơ bắp hoàn hảo của anh, Susan thường liên tưởng tới một bức tượng khắc bằng đá cẩm thạch. Với chiều cao hơn l,8mét, Becker di chuyển trên sân bóng quần nhanh nhẹn hơn tất cả các đồng nghiệp khác. Sau khi đánh bại đối thủ, anh thường chúi đầu dưới vòi nước công cộng rồi vò ướt sũng mái tóc đen, dày của mình để xả hết sự nóng bức. Rồi vẫn để nước rỏ tong tong như thế, anh mời bạn chơi đi uống nước hoa quả và ăn bánh mỳ vòng.
Cũng giống như bao giáo sư trẻ tuồi khác, thu nhập từ đạy học của David hết sức khiêm tốn. Mỗi khi cần thêm tiền để gia hạn thẻ thành viên câu lạc bộ bóng quần hay để thay cước cho chiếc vợt hiệu Dunlop cũ của mình, anh lại kiếm thêm bằng cách nhận dịch tài liệu cho các cơ quan chính phủ ở Washington và các vùng lân cận. Và cũng chính từ một trong lần đi kiếm thêm như thế mà anh đã gặp Susan. Đó là một buổi sáng khô ráo và se lạnh giữa kỳ nghỉ thu ở trường đại học. Becker vừa chạy thể dục buổi sáng về tới căn hộ có ba phòng của mình thì thấy chiếc máy điện thoại trả lời tự động đang nhấp nháy đèn. Vừa uống hết một lít nước cam vắt anh vừa nghe lởi nhắn.
Cũng không khác gì những lời nhắn khác mà anh vẫn thường nhận được một cơ quan chính phủ muốn thuê anh dịch tài liệu trong vài giờ đồng hồ sáng hôm ấy. Điều duy nhất Becker thấy lạ là tên cơ quan đó, anh chưa nghe thấy bao giờ.
- Đó là Cơ quan An ninh Quốc gia - Becker gọi một số bạn đồng nghiệp để hỏi thêm thông tin về cơ quan này. Câu trả lời anh nhận được đều giống nhau.
- Hội đồng An ninh Quốc gia à?
Becker nghe lại lời nhắn.
- Không. Họ nói là Cơ quan cơ. Tên tắt là NSA.
- Tớ chưa nghe thấy bao giờ.
Becker kiểm tra trong Danh bạ của GA022 (Tổng cục Kế toán) song cũng chẳng tìm được manh mối gì. Không còn cách nào khác, Becker đành gọi cho một người bạn thân cùng chơi bóng quần trước đây một cựu chuyên gia phân tích chính trị đã giải nghệ và đang làm nhân viên nghiên cứu tại Thư viện Quốc hội. Anh bị bất ngờ trước những gì bạn mình nói.
NSA không chỉ tồn tại thật mà còn được coi là một trong những tổ chức chính phủ có ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới. Từ hơn nửa thế kỷ qua, nó đã thu thập các dữ liệu tình báo điện tử trên toàn cầu và bảo vệ thông tin tuyệt mật của Hoa Kỳ. Chỉ 3 phần trăm người dân Hoa Kỳ được biết tới sự tồn tại của tổ chức này.
- NSA - ông bạn của Becker đùa - tức là “No Such Agency” (1)
Một chút rụt rè cộng với tò mò, Becker nhận lời mời của cơ quan bí hiểm kia. Anh lái xe vượt 37 dặm đường để tới trụ sở làm việc rộng tới 86 mẫu và ẩn mình kín đáo trong khu rừng núi của Fort Meade, bang Maryland. Sau khi làm thủ tục ở hàng loạt trạm kiểm soát và được cấp một tấm giấy thông hành dành cho khách trong vòng 6 giờ có dán ảnh ba chiều, anh được hộ tống tới một cơ sở nghiên cứu bề thế và lộng lẫy.
Các nhân viên nói anh sẽ ở đây cả buổi chiều để “hỗ trợ mà vẫn không biết gì về nội dung” cho Ban Mật mã - một nhóm gồm toàn những bộ óc siêu phàm về toán học mà người ta vẫn gọi là các chuyên gia giải mã.
Trong một giờ đồng hồ đầu tiên, các chuyên gia giải mã dường như không hề để ý tới sự có mặt của Becker. Họ vây quanh một chiếc bàn khổng lồ và nói với nhau bằng một thứ ngôn ngữ mà Becker chưa nghe thấy bao giờ. Họ nói về các dòng mật mã, các cơ chế thập phân, các giao thức, các điếm đồng nhất. Becker theo dõi nhưng không thể hiểu được họ đang trao đổi điều gì.
Họ nguệch ngoạc những ký hiệu trên tờ giấy vẽ biểu đồ, mải mê theo dõi những gì chiếc máy tính in ra, và liên tục nhìn lên những dòng chữ cái lộn xộn được chiếc máy chiếu hắt lên màn hình.
Cuối cùng thì cũng có một người trong số họ giải thích cho Becker điều mà anh cũng đã ngờ ngợ. Những chữ cái lộn xộn đó chính là một đoạn mã - “một văn bản mật mã” - những nhóm con số và chữ cái thể hiện những từ đã được mã hoá. Nhiệm vụ của các chuyên gia là phải nghiên cứu đoạn mã và tìm ra thông điệp ẩn chứa bên trong đoạn mã, còn gọi là “văn bản gốc” - Becker được mời tới đây bởi vì các chuyên gia nghi ngờ rằng thông điệp gốc được viết bằng tiếng Quan Thoại; và anh sẽ phải dịch từ những ký hiệu này sau khi chúng đã được các chuyên gia giải mã.
Trong vòng 2 tiếng, Becker đã dịch những chuỗi dài không dứt các ký hiệu của tiếng Quan Thoại. Nhưng lần nào cũng vậy, những gì anh dịch ra đều khiến họ lắc đầu thất vọng. Có vẻ như đoạn mã trên không có nghĩa gì. Rất mong muốn giúp được các chuyên gia giải mã, Becker nói với họ rằng tất cả các ký tự ở đây đều có một đặc điểm chung - chúng cũng là một phần của hệ thống ngôn ngữ Kanji.
Bầu không khí náo nhiệt trong căn phòng ngay lập tức lắng xuống. Người chịu trách nhiệm về công việc này, đó là một người đàn ông cao, gầy và liên tục đốt thuốc lá tên là Morante quay sang hỏi anh với giọng ngờ vực.
- Ý anh là những ký hiệu này có nhiều nghĩa phải không?
Becker gật đầu. Anh giải thích thêm rằng Kanji là một hệ thống chữ viết của tiếng Nhật dựa trên những chữ tiếng Trung đã có sửa đối đôi chút. Do đã được yêu cầu từ trước nên từ nãy tới giờ anh chỉ dịch bằng tiếng Quan Thoại chứ không nghĩ tới chữ Kanji.
- Lạy chúa Jesus - Morante ho lên - Hãy thử chữ Kanji đi.
Và rồi, như có một phép màu kỳ lạ, tất cả mợi thứ dần hiện ra trước mắt.
Rất vui mừng song các chuyên gia vẫn chỉ để cho Becker làm việc với từng chữ cái một, không theo một quy luật nào.
- Đó là vì sự an toàn của anh thôi - Morante nói - Làm thế này anh sẽ không biết được mình đang dịch cái gì.
Becker cười. Nhưng ngay sau đó anh nhận ra xung quanh mình chẳng có ai cười.
Sau khi đoạn mã đã được giải xong, Becker vẫn không hề có một ý niệm nào về điều bí mật mà anh vừa giúp họ tìm thấy. Tuy nhiên có một điều chắc chắn - NSA hết sức coi trọng việc giải mã; tấm séc trong túi anh còn nhiều hơn cả một tháng lương ở trường.
Trên đường quay ra, sau khi đã vượt qua một loạt các trạm gác, Becker bị một nhân viên canh gác cầm điện thoại chặn lại.
- Ông Becker, xin ông vui lòng chờ ở đây ạ.
- Có vấn đề gì vậy - Becker không nghĩ buổi làm việc lại dài thế, và anh đã trễ giờ tới xem trận đấu bóng quần chiều thứ Bảy.
Anh nhân viên nhún vai.
- Giám đốc Crypto muốn có vài lời với anh. Bà ấy sẽ tới bây giờ đây.
- Bà à? - Becker bật cười. Anh chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào bên trong NSA.
- Điều đó có làm phiền anh không - giọng một người phụ nữ vang lên từ phía sau lưng anh.
Becker quay lại và lập tức thấy mặt mình nóng ran lên. Anh liếc nhìn tấm thẻ nhân viên đeo trên áo choàng người phụ nữ. Giám đốc Ban Mật mã của NSA không phải là một người phụ nữ bình thường, mà là một người phụ nữ rất hấp dẫn.
- À không - Becker bối rối - Tôi chi….
- Tên tôi là Susan Fletcher - Người phụ nữ mỉm cười, chìa cánh tay mảnh dẻ ra bắt tay anh.
Họ siết tay nhau.
- Còn tôi là David Becker.
- Xin chúc mừng anh, Becker. Nghe nói hôm nay anh đã làm việc rất tốt. Tôi nói chuyện với anh một lúc được không?
Becker hơi e ngại.
- Thực ra, bây giờ tôi đang vội - Anh nghĩ có lẽ từ chối lãnh đạo của cơ quan tình báo quyền lực nhất thế giới là một hành động ngốc nghếch. Song chi còn 45 phút nữa là trận đấu bóng bắt đầu, và anh không muốn để danh tiếng của mình bị ảnh hưởng: David Becker chưa bao giờ tới muộn một trận bóng quần nào. Tới giảng đường muộn thì còn có thề chứ tới sân đấu muộn thì không bao giờ.
- Tôi sẽ nói ngắn gọn thôi - Susan Eletcher mỉm cười - Xin mời anh đi đường này.
Mười phút sau, Becker đã ở trong quầy căng tin của NSA thưởng thức món bánh vỏ sò và nước quả man việt quất cùng với nữ chuyên gia mật mã xinh đẹp của NSA, Susan Fletcher. David nhận ra rằng không phải nhờ may mắn mà vị quan chức NSA cao cấp 38 tuổi này được thăng chức - đây là một trong những người phụ nữ thông minh nhất mà anh từng gặp. Và khi hai người cùng thảo luận về mật mã và bẻ khoá mật mã, Becker đã phải hết sức cố gắng mới nắm bắt được những gì Susan nói - một chân trời kiến thức mới mẻ và thú vị đang mở ra trước mắt anh.
Một giờ sau, khi mà Becker đã không thể nào tới kịp giờ trận bóng quần nữa, và Susan thì rõ ràng cũng đã quên mất cả công việc chỉ huy thường ngày của mình, vì họ đều đang cười nói rất vui vẻ. Cả hai nhà trí thức - hai bộ óc có khả năng tư duy phân tích tuyệt vời, vẫn thường được xem là “miễn nhiễm” với những rung động đời thường - nay lại đang ngồi cùng nhau tán gẫu.
Cùng nhau nói chuyện về hình thái học trong ngôn ngữ hay các cỗ máy tạo ra những con số có vẻ ngẫu nhiên, họ tưởng như được quay lại thời niên thiếu của mình - cuộc đời bỗng trở nên thật tươi đẹp.
Susan không đề cập tới lý do thực sự cô muốn nói chuyện với David Becker - mời anh thử việc tại Ban Mật mã châu Á. Qua những lời kể say sưa của vị giáo sư trẻ tuổi, cô hiểu rằng anh sẽ không bao giờ từ bỏ giảng đường. Susan quyết định sẽ không bàn chuyện công việc vì sợ phá hỏng bầu không khí đang vui vẻ của buổi nói chuyện này. Cô cảm thấy mình như được trở lại làm một cô nữ sinh trẻ trung; không gì được phép làm hỏng điều này. Và cũng không có gì xảy ra thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.