Chương trước
Chương sau
May mà, đang lúc Tang Tiếu cảm thấy xấu hổ thì chiếc xe đã đỗ lại trong sân biệt thự, Tang Tiếu giống như con thỏ nhỏ sợ hãi, vội vàng kéo mở cửa xe, cả người lập tức chạy xuống dưới, ngay sau đó, cô như một làn khói chạy vào biệt thự, lại lạch bạch chạy lên lầu, toàn bộ quá trình chỉ để lại cho Quý Kỳ Tây một bóng hình lạnh lùng vô tình.
Quý Kỳ Tây:???
Có thể là vì hành vi của Tang Tiếu tối nay quá khác thường, cho nên sau khi trở về phòng, Quý Kỳ Tây nằm trên giường trằn trọc trở mình đến tận rạng sáng, hai ba giờ vẫn còn chưa ngủ được, lẽ nào anh lỡ làm chuyện gì đó khiến người người oán trách mà chính anh cũng không phát hiện ra sao?
Thực ra, không phải chỉ có một mình Quý Kỳ Tây không ngủ được, Tang Tiếu đã chạy trở về trước đó cũng không ngủ được, trong phòng ngủ tối tăm chỉ có tia sáng anh đèn trên giường.
Tang Tiếu nằm lỳ trên giường, tập trung tinh thần mà xem một video đoạn phim ngọt ngào trên một trang web ngôn tình, hi vọng có thể từ đó học được một chút.
Lúc đang xe thì có một thông báo WeChat hiện lên.
[JCX: Em... đã ngủ chưa?]
Vừa mới gửi tin nhắn WeChat xong, Quý Kỳ Tây đã có chút hối hận, dù sao đồng hồ sinh học của Tang Tiếu luôn luôn đúng giờ, đừng nói thức đêm tới tận rạng sáng hai, ba giờ, cho dù là mười hai giờ cũng hiếm thấy.
Tang Tiếu nhìn tin nhắn WeChat, cô mím chặt môi, kéo chăn lên người mình rồi vùi cả người vào trong chăn, cùng lúc đó, chuyện trên xe và lời nói của Thẩm Ngư cùng lúc hiện lên, làm cho cô đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, trong lúc nhất thời, vô số tâm trạng phức tạp đè ép trong ngực, sau đó, Tang Tiếu chột dạ nói dối.
[Tang Tiếu: Dạ, ngủ rồi. ]
Quý Kỳ Tây:...
Xong rồi, bây giờ Tang Tiếu không những không muốn nhìn mặt của anh, đến nói cũng chẳng muốn nói với anh nữa.
"A...!"
Sau khi một tiếng thốt lên kinh ngạc không lớn lắm vang lên, đột nhiên Tang Tiếu vén chăn lên, mắt tròn mắt dẹt nhìn chằm chằm vào nội dung trong khung tin nhắn WeChat, cô hơi nhếch môi: “... Có phải là mình bị ngu rồi không?!”
Tang Tiếu vừa xem một bộ phim dài tập ngọt ngào về thanh xuân vườn trường, vốn vẫn còn chìm trong tâm tư của một thiếu nữ, cho nên vừa nhìn thấy WeChat của Quý Kỳ Tây, cô tự nhiên nghĩ đến điều mà Thẩm Ngư đã nói ở buổi lễ trao giải âm nhạc về việc hôn môi và ngủ.
Trong nháy mắt, những ý nghĩ trong đầu dồn dập lộn xộn mà xông tới cùng nhau làm cho đầu óc Tang Tiếu ngây ngốc, trong lòng cô nghĩ muốn lừa Quý Kỳ Tây rằng mình đang ngủ, đồng thời, tay cô cũng thành thật mà trả lời một câu: Ngủ
Tang Tiếu nhìn khung chat một hồi lâu, cô cảm thấy tủi thân: “Không nên nói dối, mày xem đó, chẳng mấy chốc đã bị vạch trần QAQ.”
Cảm giác chột dạ, hổ thẹn, ngượng ngùng làm cho Tang Tiếu lại chui vào trong chăn, làm cho bản thân mình ngụy trang thành một con rùa đen nhỏ không dám mạo hiểm.
Chui vào một hồi lâu, Tang Tiếu cảm thấy còn chưa đủ, cô bèn dùng chăn bọc lấy đầu, tự giận mình mà đập đầu vào đầu giường: “Mày quá choáng váng rồi, lại có thể ngu ngốc như vậy, nói dối cũng không biết!”
Lúc Tang Tiếu đang lẩm bẩm không ngừng thì điện thoại trên giường sáng lên một cái.
[Rừ…]
[JQX: Thực ra, anh cũng ngủ rồi nhưng vừa rồi bị tiếng điện thoại đánh thức, anh cúp điện thoại xong lại muốn nói với em một chuyện cho nên nhắn tin Wechat hỏi em.]
“Bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại sao?” Đầu tóc Tang Tiếu rối bời, giống như con mèo nhỏ cuộn lấy chăn, ánh mắt cô sáng lên mà nhìn nội dung trong khung trò chuyện, ngay sau đó, mắt hạnh của cô sáng ngời: “Đúng rồi! Mình cũng có thể nói là bị điện thoại làm thức giấc!”
Tang Tiếu vội vàng đẩy cái chăn ra, ngón tay cô gõ cạch cạch trên màn hình điện thoại: [Em cũng bị điện thoại làm thức giấc, sau khi cúp điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn WeChat của anh.]
Ư!
Bé Tang Tiếu, mày cũng quá thông minh rồi! Sau khi lời nói dối bị vạch trần mà còn có thể gỡ lại được! [JQX: Vào sinh nhật cuối tháng này, em có thời gian đi trượt băng cùng với anh không?]
[Tang Tiếu: Có!]
Trong phòng ngủ đối diện, sau khi nhìn thấy một chữ này, tảng đá lớn trong lòng Quý Kỳ Tây rốt cuộc cũng có thể buông xuống được: [JQX: Bây giờ cũng muộn rồi, mau ngủ tiếp đi. [đắp chăn.jpg][vỗ về em.jqg]
Tang Tiếu nhìn Quý Kỳ Tây trả lời thì cô mới thở phào ra một hơi, cô dùng tay vỗ vỗ nơi trái tim mình: “Sau này không nên nói dối nữa, quá khó khăn rồi.”
Một cuộc nhắn tin WeChat nhầm lẫn vào rạng sáng, hai người tự che chở cho nhau, tạm thời vẽ nên một dấu chấm tròn.
Ngày hôm sau, Tang Tiếu dựa vào kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của mình, thế mà lại có thể dùng vẻ mặt bình thường để gặp Quý Kỳ Tây, chỉ hai bàn tay buông xuống có chút hơi sốt sắng mà nắm chặt rồi lại buông lỏng một hồi.
"Tang Tiếu, em có mâu thuẫn gì với ngũ sư huynh sao?” Trong phòng bếp, Tịch Ngôn Vãn liếc nhìn nồi nướng đang hoạt động, lại nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Tang Tiếu: “Mấy hôm trước lúc chị làm bánh kem, em đều thích tổ đội chơi game với anh ấy trên lầu, lúc chị ở lầu một có thể nghe rõ tiếng em hoan hô khi b.ắ.n tỉa vào đầu của người team địch.”
Bình thường Tang Tiếu học tập rất ít khi xuất hiện tình huống cả thèm chóng chán, đặc biệt là từ sau khi có kim tự tháp, mỗi khi học một thứ Tang Tiếu đều tranh thủ để học được đến khi đạt tiêu chuẩn, sau đó sẽ có dán thêm một ngôi sao nhỏ trên kim tự tháp.
Mấy ngày trước Quý Kỳ Tây dạy Tang Tiếu chơi một trò chơi b.ắ.n s.ú.n.g chiến thuật [2], Tang Tiếu vừa học đã thích chơi b.ắ.n tỉa, sau vày ngày, độ chính xác đã gia tăng rất nhiều, chẳng mấy chốc, Tang Tiếu đã thành người mà dù ghép đội ngẫu nhiên cũng có thể được đồng đội gọi là cao thủ. Còn trên kim tự tháp cũng được dán thêm một ngôi sao nhỏ chứng minh cho năng lực chơi game khá tốt của Tang Tiếu.
[2] Những trò chơi này nhằm mục đích mô phỏng chiến đấu thực tế thông qua lối chơi có nhịp độ chậm hơn và mang tính trừng phạt. (Theo wikipedia.org)
Có thể nói việc dán kín ba phần tư kim tự tháp có hơn một nửa là công lao của Quý Kỳ Tây, mấy cái phương pháp lung tung của anh có rất nhiều, hơn nữa, dù cho dùng phương pháp nào thì anh đều có thể viện ra một lý do rất hợp lý để thuyết phục Tang Tiếu vui vẻ mà dán ngôi sao lên kim tự tháp.
Tịch Ngôn Vãn vừa nghĩ tới kim tự tháp, trong lòng cô ấy lại không ngừng tự trách, rõ ràng cô ấy đã nhận ra Tang Tiếu từ sớm, cũng nhận ra được sự thiếu tự tin của Tang Tiếu. Kết quả là dưới những điều kiện tiên quyết ấy, cô ấy còn tự cho rằng như thế là tốt cho Tang Tiếu, do đó lại quên mất thứ mà bản thân Tang Tiếu thực sự cần.
Ở đối diện, Nhậm Tương cầm ly rượu đỏ dựa người vào trước khung cửa, đứng nhìn Tịch Ngôn Vãn làm bánh kem, cô ấy nghe thấy lời Tịch Ngôn Vãn nói thì đưa tay vuốt đoạn tóc ngắn lên, dùng tiếng mẹ đẻ mà giúp Tang Tiếu trả lời một câu: “Hai người bọn họ thì có cái mâu thuẫn gì, trừ khi mặt trời mọc hướng Tây.”
Trước đây Tang Tiếu đi xem show thời trang thì có học ngôn ngữ của nước F, đúng lúc có thể hiểu được, cô khẽ gật đầu: “Không có mâu thuẫn gì, nhưng mà...”
Nói được một nửa, Tang Tiếu nghiêng đầu sang một bên, muốn sắp xếp lời nói của mình một chút: “Em cảm thấy nhất định phải để lại dành ra một không gian riêng tư để em hiểu rõ một chuyện.”
Tịch Ngôn Vãn quay đầu lại: “Em có phiền não sao?”
"Có."
Nhậm Tương cực kỳ ngạc nhiên: “Có buồn phiền gì vậy? Chị và nhị sư tỷ của em lớn hơn em vài tuổi, không chừng các chị có biện pháp đó.”
Tang Tiếu lại nhìn Tịch Ngôn Vãn một chút, rồi lại quay sang nhìn Nhậm Tương, trong lòng nói mình không thể nói dối nữa, vừa nói dối sẽ bị vạch trần, nếu như không thể nói dối, tứ sư tỷ hỏi thì nhất định phải nói rõ ngọn ngành.
“Em muốn hiểu rõ...” Tang Tiếu mìm mìm môi, nhắm mắt thẳng thắn nói ra chuyện đã quấy nhiễu cô mấy ngày hôm nay: “Rốt cuộc em có muốn hôn môi và ngủ cùng với ngũ sư huynh hay không!”
Trong phút chốc, cả nhà bếp dường như bị người ta ấn nút tạm ngừng.
Tang Tiếu nói xong, cả người cô cũng nhẹ nhõm rất nhiều, cô chớp mắt, ánh mắt trong veo vô tội: “Tại sao các chị không nói chuyện?”
Một câu hỏi ngược lại, làm cho Tịch Ngôn Vãn đang cầm cái bát thủy tinh bỗng rơi xuống đất, trong nháy mắt vỡ nát, một Tam Kim ảnh hậu dễ dàng khống chế được vẻ mặt của mình trước màn ảnh lúc này lại hiếm khi không thể khống chế được vẻ mặt của mình!
“Phụt...! Khụ khụ khụ khụ!” Nhậm Tương cũng phun một ngụm rượu dỏ ra ngoài, tiếng ho khan đinh tai nhức óc như muốn nổ phổi làm kinh động cả Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên ở trên lầu hai, người người lần lượt đi xuống lầu. Kết quả, không chờ bọn họ đi tiếp, Nhậm Tương đã hung ác trừng mắt nhìn bọn họ: “Dừng chân! Dừng lại! Ai đi thêm một bước tôi cầm d.a.o phay chặt mấy người!”
Hình tượng của Tang Tiếu tuyệt đối không thể bị phá hỏng trước mặt bọn họ!
Quý Kỳ Tây và Quý Lâm Xuyên:???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.