Chương trước
Chương sau
Từ sau khi chụp ảnh bìa, VLLU tuyên bố giới hạn số lượng tạp chí với bên ngoài, Tang Tiếu sẽ thỉnh thoảng nhận được chỉ số ra vẻ. Đương nhiên, số lượng không nhiều, cũng chỉ từng bước từng bước đi lên.
Tám giờ rưỡi sáng, VLLU mở bán, chỉ số ra vẻ của Tang Tiếu tăng lên một tầm cao mới, trực tiếp nhảy lên trên hơn 100. Sau đó, trước khi tạp chí bán xong, chỉ số ra vẻ vẫn liên tục không ngừng dâng lên, mãi đến 6511 mới dừng.
Gánh nặng trong lòng Tang Tiếu rơi xuống đất. Cô một lần nữa nhìn về phía Thẩm Thư Triệt đi lên xe chung, lộ vẻ khó hiểu: “Tam sư huynh, sao trước đó anh không điền vào chỗ trống được?”
Thẩm Thư Triệt:...
Nên tới thì cuối cùng vẫn tới.
“Tang Tiếu...” Thẩm Thư Triệt nhìn thẳng vào Tang Tiếu, thành khẩn nhận sai: “Năm đó nội dung thi văn đều có thể tìm được đáp án. Anh thấy từng đáp án một, tất nhiên sẽ... đứng đầu bảng.”
Tang Tiếu:???
“Tìm được đáp án?”
“Đúng vậy.”
Quý Lâm Xuyên nhìn hai người một hỏi một đáp. Sau khi cân nhắc trong lòng, anh cũng nhấc tay nhận sai: “Tang Tiếu, anh cũng sớm được nhìn đáp án.”
Tang Tiếu:?!!
Thế giới quan của Tang Tiếu như được đập đi xây lại từ trong ra ngoài. Sau một lúc lâu, cô hoảng hốt hỏi: “Vậy từ trước các anh nháy mắt là có thể học thuộc cả chồng sách thì sao?”
Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt: Một cú nhấp chuột.
Quý Lâm Xuyên xụ mặt, nghiêm trang nói bừa: “Giả vờ học thuộc mà thôi.” Thẩm Thư Triệt phụ họa: “Đúng thế, một hàng chữ cũng không thuộc.”
Tang Tiếu:!!!
Từ nhỏ đến lớn, Tang Tiếu vẫn luôn rất không tự tin với ký ức của mình. Dù sao, sư huynh, sư tỷ nháy mắt có thể học thuộc lòng, cô phải chong đèn đọc mấy ngày mấy đêm. Kết quả…
Đại sư huynh và tam sư huynh đều giả vờ học thuộc?
Thấy thế, Quý Kỳ Tây tận dụng mọi cơ hội tâng bốc Tang Tiếu: “Tang Tiếu, thật ra trí nhớ của em ưu tú gấp mấy trăm lần hai sư huynh. Hai người bọn họ không gian lận đều không thể thắng em.”
Anh nói xong, nhướng mày nhìn về phía Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt: “Đúng không?”
Quý Lâm Xuyên, Thẩm Thư Triệt quyết đoán tán đồng trước mặt Tang Tiếu: “Đúng!”
“Tang Tiếu, ngôi sao dán trên kim tự tháp của em sắp được một nửa rồi nhỉ?” Quý Kỳ Tây nghiêng đầu hỏi xong, cười cười: “Chờ em dán đầy kim tự tháp, các kỹ năng khác của em cũng có thể ưu tú ngang đại sư huynh, tam sư huynh.”
Tang Tiếu gian nan tiêu hóa xong chuyện hai sư huynh ngang nhiên gian lận. Cô nghe vậy, vội lắc đầu: “Không giống nhau. Ba kỹ năng kiếm thuật, tài nấu nướng và bói toán đều không thể gian lận, cũng không thể giả vờ. Hơn nữa em đã tận mắt nhìn thấy đại sư huynh và tam sư huynh rất giỏi.”
Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt:...
Bọn họ trở về phải nâng giờ học lớp bổ túc lên mười lần.
Ba kỹ năng Tang Tiếu nói phía sau, bọn họ cố gắng học tập cũng có thể làm ra thành tích. Về phần trí nhớ, hai người bọn họ thật sự không giả vờ được giống trong game online. Ai có thể nháy mắt học thuộc một đống sách chứ? Einstein cũng không được!
Thấy Tang Tiếu không tự tin, Quý Kỳ Tây cong ngón tay gõ lên đầu cô, lười biếng nói: “Em nghe nói em mất cả đêm để học thuộc một quyển sách?”
“Ba quyển.” Tang Tiếu tính toán rất chi li trên số lượng làm việc. Cô kiên quyết không cho những người khác công nhận việc mình làm thiếu cân thiếu lạng.
Quý Kỳ Tây gật đầu, thầm nhủ anh có thể kéo năng lực về: “Vậy trí nhớ của em đã cực kỳ tốt rồi. Hai người bọn họ gian lận không tính. Lúc anh học cấp ba không gian lận thì phải mất hai ngày mới thuộc một quyển sách. Tốc độ như vậy ở trong khối của anh được tính là nhanh rồi. Nếu đổi thành em thì sẽ là đứng đầu khối của anh đó.” “Đứng đầu?” Tang Tiếu hơi trợn tròn mắt hạnh: “Trí nhớ của em có thể lấy được hạng nhất? Nhưng không phải buổi sáng anh bảo anh không thể động não à?”
Mặt Quý Kỳ Tây không đổi sắc: “Học bằng cách nhớ có thể tính là động não à? Loại chuyện này đứa ngốc cũng biết làm.”
Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt:...
Hình như hai người họ bị nói móc.
Tang Tiếu không kiềm được nghiêng đầu về phía Quý Kỳ Tây, ánh mắt sáng lấp lánh, chờ mong thấp thỏm hỏi: “Cho nên trong thế giới tương lai trí nhớ của em rất đỉnh?”
Quý Kỳ Tây giúp Tang Tiếu vén tóc ra sau tai, nói giọng khẳng định: “Cực kỳ cực kỳ đỉnh. Nói đơn giản ra, em chính lão đại đứng ở đỉnh kim tự tháp.”
Lão… lão đại?!
Á á á á á á á!!!
Bản sao nhỏ trong lòng Tang Tiếu điên cuồng thét chói tai. Vậy mà cô cũng có thể có kỹ năng hạng nhất được gọi là lão đại đứng ở đỉnh kim tự tháp à?!
Sự vui sướng và hưng phấn của Tang Tiếu bộc lộ ra ngoài, ba người còn lại đều thấy. Bọn họ vừa vui mừng lại chua xót, đặc biệt là Quý Lâm Xuyên và Thẩm Thư Triệt. Thậm chí hai người còn suy xét là có nên hừa nhận mấy kỹ năng còn lại bọn họ cũng giả vờ không.
Nhưng như Tang Tiếu nói, những kỹ năng đó, bọn họ đều từng biểu diễn ở trước mặt Tang Tiếu. Không giả vờ được!
[Tinh…]
Quý Lâm Xuyên thấy Quý Kỳ Tây ra hiệu bằng mắt cho mình thì cúi đầu đi xem tin nhắn Wechat. Bên trong chỉ có bốn chữ vô cùng đơn giản: “Tiến hành từng bước.”
“Hở?!”
Một tiếng kinh ngạc của Tang Tiếu đưa sự chú ý của ba người còn lại: “Làm sao vậy?”
Làm nhân vật chính được quan tâm, Tang Tiếu nhìn chỉ số ra vẻ đột nhiên tăng lên, trong lòng sóng to gió lớn. Thậm chí cô không nhớ phải trả lời bọn họ.
[Chỉ số ra vẻ: 6611/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 6811/9999]
[Chỉ số ra vẻ: 7511/9999]
Tang Tiếu gần như không thể tin được vào hai mắt của mình. Sau khi phát sóng trực tiếp cánh tam giác, cô lại lần nữa lấy được 1000 chỉ số ra vẻ!
Theo quy tắc tính toán của hệ thống chỉ số ra vẻ, nếu không phải hạn mức cao nhất ở các mốc dừng ở 1000 thì hiện tại, chỉ số ra vẻ chắc chắn sẽ còn tiếp tục tăng lên!!!
Tang Tiếu như nghe thấy tiếng tim đập bịch bịch bịch trong n.g.ự.c mình. Một mục tiêu xa xôi thật xa xôi, sắp được thực hiện xong. Thấp thỏm, kích động, bất an đan chéo vào nhau, cô như không nhớ rõ mình đang ở chỗ nào nữa.
Sau một lúc lâu, chờ Tang Tiếu hoàn hồn. Cô lập tức thấy ánh mắt quan tâm lo lắng đến từ ba cái sư huynh, cuống quít nói: “Em không có việc gì! Vừa rồi em chỉ đột nhiên nghĩ đến hình như suất chiếu đầu 'Hành động ưng đen' đã bắt đầu rồi.”
Hơn mười giờ bốn mươi phút bọn họ mới rời khỏi biệt thự. Theo lộ trình, khoảng mười hai giờ sẽ đến quảng trường Tinh Quang. Nhưng vì thời gian buổi quảng bá ngoài trời vào một giờ rưỡi chiều, cho nên bọn họ đến quảng trường Tinh Quang rồi sẽ đi ăn cơm trưa trước.
Trước mắt, mười một giờ mười lăm phút, suất chiếu đầu "Hành động ưng đen" đã chiếu mười lăm phút.
Tang Tiếu có tham gia buổi chiếu thử. Cô hơi nhớ lại đã nghĩ đến cốt truyện hiện tại vừa tiến triển đến người đội nghiên cứu khoa học ở rừng mưa nhiệt đới tránh né kẻ địch. Mà nhân vật cô đóng vai bởi vì quá nhõng nhẽo ăn không ít khổ, cho nên giai đoạn trước, một đường đều ở không ngừng oán giận cùng với lúc kinh sợ lúc hò hét. Kết quả đánh động kẻ địch, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t một người trong đội.
Đám người Quý Kỳ Tây không ngốc. Bọn họ có thể nhìn ra Tang Tiếu vừa thất thần mười mấy giây tuyệt đối không phải đơn giản chỉ suy nghĩ đến suất chiếu đầu. Nhưng Tang Tiếu không nói, bọn họ cũng không hỏi.
“Đúng vậy, suất chiếu đầu đã bắt đầu rồi.” Thẩm Thư Triệt mở app mua vé ra, cho Tang Tiếu xem mấy rạp chiếu phim của Bắc Kinh: “Phim điện ảnh thể loại này của đạo diễn Lâm chưa từng thất bại. Cư dân mạng chờ mong rất cao, dự bán phòng bán vé đã vượt con số trăm triệu. Em xem vé ngày hôm nay, mặc kệ thời gian nào đều rất khó mua được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.