Tang Tiếu nắm tay bà Long, bảo đảm một cách đầy tự tin và kiêu ngạo: “Bà ơi, bà chờ xem nha, con và sư tỷ chắc chắn có thể kiếm được cả bộn tiền luôn đấy ạ!” Thật ra trong lòng Tịch Ngôn Vãn không dám chắc, dù sao trong chợ có khá nhiều người cạnh tranh, nhưng chị không nỡ đả kích Tang Tiếu. Chị cũng đang thầm phỏng đoán liệu ê-kíp chương trình “Xin nhờ! Đại sư” có cử vài người hỗ trợ nghệ sĩ ở chợ như các chương trình khác không? Bà Long không khỏi phì cười: “Được, bà tin mấy con.” Trong phòng đạo diễn, đạo diễn chương trình quan sát Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn khởi hành với những món đồ thủ công mà họ sẽ bán, mau mắn quay lại nhìn người bên cạnh: “Tìm mấy người hỗ trợ vậy?” Nghe vậy, nhân viên B giơ tay: “Ba ạ! Em đã bảo họ biểu diễn giống khách hàng thật một chút, không thể quá chênh lệch với mấy buổi trưa khác được.” Vào buổi trưa, nhóm một và nhóm hai cũng chia ra bán đồ mỹ nghệ ở chợ. Kết quả, trong số những người họ cử ra, có một nhóm chẳng thèm nhìn đã bỏ ra một nghìn mua hết. Chưa đợi cư dân mạng suy đoán, nghệ sĩ đã nghi ngờ trước, hơn nữa còn không hề có tự giác đồng minh mà vạch trần trước mặt mọi người. Lúc ấy, “ha ha ha” của cư dân mạng trên sóng trực tiếp cũng hầu như chiếm hết cả màn hình. “Được.” Tảng đá lớn trong lòng đạo diễn rơi xuống, sau đó ông ta quay sang nhìn nhân viên A đang kiểm soát bình luận: “Tỉnh táo lên, một khi phòng live xuất hiện ngôn luận công kích thì xóa nó ngay.” Nhân viên ngôn từ A ra dấu OK: “Bảo đảm không để Tang Tiếu bị đám anti tấn công trong phòng live đâu ạ.” Đạo diễn đưa tay vỗ lên lưng nhân viên A, nói to: “Đầu óc cậu chứa hồ trong đó à? Bây giờ trong mấy cái show này có anti nào dám công kích Tang Tiếu đâu! Tôi bảo cậu nghiêm túc chú ý những nghệ sĩ khác kìa! Đừng cứ dòm Tang Tiếu hoài, giấu cái thuộc tính Dâu Tằm của cậu vào đi!” Nhân viên A che mặt. Hơn nửa năm qua, danh tiếng của Tang Tiếu trên mạng đã được đảo ngược đáng kể, và trên bình luận trong các chương trình giải trí có sự xuất hiện của Tang Tiếu rất hiếm thấy những lời châm biếm như trong “Kỳ nghỉ thân yêu”. Với lại, kể từ sau khi Tang Tiếu tố cáo anti-fan, sự phách lối của đám anti-fan kia đã bị kìm hãm kha khá. Ở chợ, Tang Tiếu loáng thoáng nghe tiếng rao hàng từ bốn phía. Nhìn sang từng chủ sạp đang ngồi trên chiếu, cô bèn đưa tay khẽ kéo ống tay áo của Tịch Ngôn Vãn và thì thầm hỏi: “Sư tỷ, chị có nghĩ chị em mình không hòa nhập với họ lắm không ạ?” “Hòa nhập? Không khó đâu.” Tịch Ngôn Vãn lấy tự tin từ hồi bày hàng trong game điện thoại ra, vừa dắt Tang Tiếu vừa cầm rổ đựng đồ chọn sạp bên cạnh quầy trải nghiệm làm gốm: “Khá đông người ở gian hàng ông ấy kìa, chị em mình ké miếng fame đi.” Cư dân mạng chầu chực trên phòng livestream:... Thế mà họ lại có thể chính tai nghe Tịch Ngôn Vãn nói ké độ nổi tiếng của người khác đấy. Sau khi tìm được vị trí bày sạp, hai chị em trải vải bông ra đất. Sau đó họ mang tượng gỗ và những sản phẩm mỹ nghệ khác trong rổ ra, còn cái khăn nhuộm phong hương được Tang Tiếu đặt ở giữa, gọi tắt là: Vị trí C. . Truyện Mỹ Thực Sản phẩm điêu khắc không hiếm thấy ở chợ, vài sản phẩm còn đẹp mắt hơn cả những món ông Ba làm nữa, như quầy hàng của người kế bên có ông Thọ, đào Phúc Lộc,… người ta thích mua về biếu người lớn trong nhà. Còn sản phẩm chạm khắc của ông Ba đơn giản hơn trong thiết kế, chẳng hạn như chim tước, mèo và chó, chủ yếu là những động vật cỡ nhỏ. Vậy nên, dù Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn ngồi xuống rao hàng gần mười phút, nhưng chỉ có lác đác vài người tới hỏi thăm. Cũng có người hỏi khăn nhuộm phong hương, và kết quả là họ chưa kịp nhìn kỹ đã hoảng hồn bởi cái giá ba nghìn mà Tang Tiếu đưa ra, khiến ai nấy đều không dám sờ vì sợ bị Tang Tiếu nói thách. Trong quán trà phía trước, có vài người mặc Âu phục đang ngồi ở gần cửa sổ trong một phòng bao riêng. Quý Kỳ Tây một tay chống cằm, mỉm cười nhìn Tang Tiếu đang rao bán đồ điêu khắc tại quầy hàng. Tuy Tang Tiếu đeo khẩu trang nhưng người nào biết cô sẽ có thể nhận ra ngay. Tất nhiên, Quý Kỳ Tây cũng không ngờ quán trà mà anh nhờ người quản lý địa phương tìm giúp lại nằm bên kia đường đối diện với quầy hàng của Tang Tiếu. “Tổng Giám đốc Quý, làm một hơi không ạ?” “Không đâu.” Quý Kỳ Tây thoáng nhìn qua người vừa nói, rồi mỉm cười lịch sự: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, tôi tiếc mạng lắm.” Những người còn lại:... Những người vừa hút thuốc lặng lẽ dụi tắt điếu thuốc trong tay. Người ta đã nói tiếc mạng rồi, nên họ không thể bắt người ta ngửi khói t.h.u.ố.c lá được. Trong số những người đang ngồi, chỉ có trợ lý Hạnh Bác đi cùng Quý Kỳ Tây là có tâm trạng khó nói thành lời hơn cả. Người thật sự tiếc mạng thì ai lại suốt ngày chơi mấy trò cảm giác mạnh để tìm kích thích chứ? “Hạnh Bác.” Quý Kỳ Tây thấy Tang Tiếu rũ đầu sầu não, trong bụng tức cười: “Bây giờ cậu đi xuống lầu mua vài món ở cái quầy kế bên quầy đồ gốm đó đi...” Không đợi Hạnh Bác hỏi kỹ lại, Quý Kỳ Tây đã cười bổ sung thêm nửa câu sau: “Mua món đắt tiền nhất ấy.” Hạnh Bác gật đầu: “Vâng.” Trước quầy hàng, khách hàng thứ N sau khi nghe Tang Tiếu nói 3000 tệ đã vội rời đi không thèm sờ tới nữa. Trước khi đi, thậm chí anh ta còn rất khinh bỉ liếc Tang Tiếu: “Nói thách cho cố vào.” Tang Tiếu:??? Một xu tôi cũng không đòi thêm! Sao anh lại vu khống tôi chứ! “Không nói nữa, không nói nữa.” Tang Tiếu rất oan ức, vô cùng oan ức, oan đến nỗi tính nết làm kiêu cũng lòi ra luôn. Vì vậy, cô tỏ ra kiêu căng, cao giọng oán trách: “Lần sau có ai đến hỏi nữa thì em chẳng thèm nói giá đâu nhé!” Sau khi Tịch Ngôn Vãn nhìn thấy khách khứa lần lượt bỏ đi, cũng thầm đồng ý với những gì Tang Tiếu nói: “Không nói cũng được.” Một khi báo giá thì họ sẽ không dám nhìn kỹ, thế lại càng khó bán. Không giống Tịch Ngôn Vãn, mấy anti-fan trong phòng phát sóng trực tiếp, vốn không dám ngang nhiên tấn công Tang Tiếu, vừa thấy Tang Tiếu hờn dỗi bèn bất chấp tất cả nhảy ra chỉ trích một trận. [A a a a a, cộc ghê! Dù có người nói tính nhõng nhẽo của Tang Tiếu khác hẳn người ta, nhưng tôi vẫn cho rằng cái nết nhõng nhẽo của Tang Tiếu làm cả người tôi nổi da gà, bán không được đồ là chuyện rất bình thường, gì mà phải cáu bẳn lên thế?] [Ỷ có Tịch Ngôn Vãn ở đây đấy mà, tôi đoán có lẽ Tang Tiếu và Tịch Ngôn Vãn không bán được gì đâu, đúng kiểu gánh nặng thần tượng, chứ như hai nhóm kia người ta bán được rồi kìa.] [Cho xin cái, anti làm ơn chú ý chút đi, OK? Hai nhóm kia vừa bày sạp nửa tiếng đầu có thu về được hai con số liền không? Tiếng rao của họ cũng không to bằng Tang Tiếu nữa. Hơn nữa, Tang Tiếu không báo giá là quá đúng, bạn không thấy rất nhiều người vừa nghe giá đã bỏ đi ngay chẳng thèm nhìn à?] [Nếu kiểu gánh nặng thần tượng là chỉ hai người đeo khẩu trang, ngồi xếp bằng dưới đất và rao bán bằng tiếng địa phương kia, vậy gánh nặng thần tượng của Tịch Ngôn Vãn và Tang Tiếu quả thật nặng vô cùng luôn đấy.] [Chỉ số ra vẻ: 5405/9999] Tang Tiếu vừa thấy có chỉ số ra vẻ thì tâm trạng thất bại được cải thiện đôi chút, dẫu sao thất bại nối tiếp nhau là chuyện bình thường với cô trước đây, và chúng không khiến cô suy sụp quá lâu. Vì vậy, phàn nàn xong, Tang Tiếu lại tiếp tục nhiệt tình rao hàng cùng Tịch Ngôn Vãn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]