“Có thì có.” Người dẫn đường gãi đầu: “Thứ Ba và thứ Bảy trên trấn có phiên chợ, đi từ thôn đến thị trấn cũng chỉ mất hai mươi phút, các thôn dân bình thường đều thích mang theo rau quả trồng dưới ruộng, đồ thủ công tự mình làm bày quầy bán hàng ở phiên chợ, đúng rồi, trên phiên chợ có lúc cũng có —”
Khi người dẫn đường nghiêm túc giải thích với Tịch Ngôn Vãn, Tang Tiếu đã đi đến một căn nhà ở đối diện, ai bảo căn nhà ở đối diện dễ thấy như vậy chứ?
Tòa lầu gỗ nhỏ hai tầng, sân nhà nhỏ sạch sẽ rộng thoáng, trong vườn hoa trồng hoa và rau xanh, nhìn thoáng qua một cái, rất có khí phách của biệt thự nông thôn.
Dưới cái đình trong sân đặt bàn ghế gỗ, bà cụ cũng mặc trang phục dân tộc thiểu số còng lưng ngồi trên ghế gỗ, ngón tay nhỏ gầy cầm một cây bút, cúi đầu vẽ thứ gì đó lên vải trắng.
Tang Tiếu gõ cửa, thấy bà cụ không nghe thấy, cô dứt khoát đi vào sân, lẳng lặng ngồi xổm bên cạnh bà cụ nhìn hình bà ấy vẽ.
Bà cụ vẽ tranh trước đó đã nhìn thấy Tang Tiếu, nhưng khi bà chăm chú làm việc thì không thèm để ý đến người ngoài, tự mình vẽ tranh, trong lòng nói, chờ Tang Tiếu nhìn thấy phiền rồi thì sẽ không nhìn nữa.
Kết quả —
Bà cụ vẽ một phút, Tang Tiếu lẳng lặng xem một phút, bà cụ vẽ mười phút, Tang Tiếu lăng lặng xem mười phút,
Bà cụ: …
Bà cụ hoàn thành một nét, không kiên nhẫn mà nhìn Tang Tiếu, khuôn mặt đầy nếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve-/3608225/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.