Nói ra thì anh vốn không tưởng tượng được tâm trạng có ngày Quý Kỳ Tây có thể biết thích một người. Nhưng đồng thời anh ấy cũng hi vọng có người có thể dạy Quý Kỳ Tây biết thích là gì.
“Chú ấy vừa chào đời vẫn luôn bị bệnh, trước năm tám tuổi, phần lớn thời gian đều ở trong bệnh viện, xem bệnh viện là nhà, có lẽ lúc nhỏ nghẹn lâu quá, cũng có thể là mấy lần cấp cứu làm chú ấy ngộ ra, dẫu sao thì sau tám tuổi, chú ấy không chịu nghe dạy bảo mà còn thích vận động kích thích cực hạn, còn về chuyện lớn trong đời hay là yêu đương gì đó đều bị chú ấy xem như chuyện nhàm chán, không nằm trong kế hoạch của chú ấy.”
Đến giờ Quý Lâm Xuyên vẫn còn nhớ đến sự cố Quý Kỳ Tây chơi ván trượt tuyết, nằm trên giường bệnh, cà lơ phất phơ cười với ông cụ, “Đời người ngắn thế này, không nắm bắt thời gian làm việc, nói không chừng sau này không có cơ hội làm nữa.”
Không thể không nói, tiền án không ngừng tìm c.h.ế.t của Quý Kỳ Tây trong hai mươi mấy năm trước đó quá nhiều, vậy nên lúc Quý Lâm Xuyên nghe nói lúc Quý Kỳ Tây làm người đại diện của Tang Tiếu chỉ cảm thấy cực kỳ hoang đường, sợ rằng Quý Kỳ Tây sẽ độc miệng làm Tang Tiếu bật khóc.
Tịch Ngôn Vãn lạnh lùng nhìn Quý Lâm Xuyên cười nhạt: “Anh đang giúp anh ấy bán thảm? Đàn ông các anh, ai nấy đều tâm cơ sâu xa.”
Quý Lâm Xuyên:...
Anh thật sự cảm thấy nếu như Tang Tiếu có thể đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-xuyen-vao-showbiz-ta-cam-nham-kich-ban-hay-ra-ve-/3608174/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.